NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 309

Người nọ lấy ra cái gì đó so với chìa khóa của cô dài hơn rất nhiều,

chẳng lẽ là dao găm?

Trong lòng Tiểu Lộ căng thẳng, chỉ nghe “ba” một tiếng, ánh lửa sáng

lên, hóa ra là một điếu xì gà. Ánh lửa làm đỏ khuôn mặt người kia, hắn cúi
đầu, mũ dạ che hơn phân nửa khuôn mặt, trên mặt còn mang một cái kính
râm trông rất lưu manh, miệng dùng sức giữ điếu xì gà làm hai má hơi hóp
lại.

Nhẫn vàng óng ánh, xì gà thật dài, cằm nhọn nhọn, khóe miệng nhếch

lên, nụ cười quỷ dị… hắn không lưu manh thì ai lưu manh?

Tiểu Lộ chấn động cả người, tóc gáy dựng đứng cả lên.

-A! A~~~~! Bắt lưu manh, đánh đồ trứng thối a~~~~!

Tiếng hét chói tai xuyên thẳng vào màng tai Trương Thắng, quanh

quẩn trong hành lang.

Trương Thắng dở khóc dở cười, anh ăn mặc thật gọn gàng, vốn định

tặng cho bạn gái yêu quý một ngạc nhiên, không nghĩ tới cô không những
không nhận ra mình, lại còn đem mình thành lưu manh. Anh vội vàng vứt
điếu xì gà, nhào lên một tay ôm eo, một tay che miệng, khẽ nói:

-Đừng hô, đừng hô! Là anh!

Tiểu Lộ nắm chặt cái chìa khóa đang định rạch mặt anh, đột nhiên

nghe được tiếng anh, nắm tay không khỏi cứng lại giữa không trung:

-Thắng Tử, là anh?

Trương Thắng tháo kính râm xuống, cười khổ nói:

-Không phải là anh thì ai? Em ngay cả anh cũng không nhận ra rồi hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.