NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 127

"Thế... ngươi kể cho ta nghe một câu chuyện xưa đi?", đại thiếu gia vẫn
không bỏ cuộc, lần này cả ngẩng đầu lên Tiết Niệm Chung cũng lười làm.

Hoắc đại thiếu gia rất là bất mãn với thái độ của cẩu quan, thẳng tay giằng
lấy quyển sách. "Ê! Ngươi có gì không vừa lòng nói thẳng ra, làm mình
làm mẩy cái gì?!"

Tiết Niệm Chung đã quen với thói ngang ngược của đại thiếu gia, chỉ dửng
dưng cầm lấy cái chén trên bàn, rót đầy trà sau đó đưa qua. Hoắc Truy Ân
tuy rằng nóng nảy nhưng chưa đến nỗi không phân phải trái, nhận lấy chén
trà, ngồi xuống, đợi Tiết Niệm Chung mở lời.

"Phu nhân, Lạc công tử là người phương nào?" Tiết Niệm Chung nóng vội
cũng chẳng giận dữ, vẻ mặt ôn hòa.

Hoắc Truy Ân chỉ sợ y hỏi, hấp tấp trả lời thành thật: "Là đại ca kết nghĩa
của ta, quen nhau khi phiêu bạt võ lâm ngày trước".

"Chỉ thế thôi sao?" Không phải Tiết Niệm Chung không tin, mà là cảm giác
chuyện không đơn giản như thế.

"Đương nhiên rồi!" Hoắc Truy Ân trả lời cực thẳng thắn dứt khoát, trong
lòng thầm nhủ, biểu ca là ngươi nói ra đấy chứ, liên quan gì đến ta. Về sau
lại sợ cẩu quan suy nghĩ lung tung, bổ sung thêm: "Từ trước tới nay ta và
Lạc đại ca vẫn đối xử với nhau như huynh đệ, ngươi đừng hiểu lầm".

Tiết Niệm Chung lại sa sầm mặt xuống, hỏi vặn lại: "Huynh đệ ư?"

"Đúng thế." Hoắc Truy Ân cảm thấy Lạc đại ca vẫn biết mình là phận nam
nhi, đương nhiên không có tình ý nọ kia, giải thích như thế hẳn có thể xóa
bỏ tất cả hiểu lầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.