thể hiểu được, bản thân bộ dạng nghèo hèn như vậy lại có thể kết thân với
Hoắc gia giàu có, quả thực khiến người ta ghen ghét. Thế nhưng thứ y nhìn
thấy trong ánh mắt của đám người hầu phải những điều ấy, ngược lại có
phần hao hao... vẻ mặt mọi người lộ ra khi túm tụm ở quán trà nghe Lữ Ba
Hoa kể chuyện, là vẻ mặt chờ xem trò vui!
Bởi vì Hoắc lão gia chủ trương đánh nhanh diệt gọn, thế nên tới giờ Tiết
Niệm Chung mặc lên người bộ trang phục đỏ của tân lang, Hoắc Dịch Toàn
vô cùng kích động, kéo hai tay y lên, nước mắt lưng tròng : "Hiền tế (rể
hiền) ơi, con trai ngoan ơi, chúng ta là người một nhà rồi".
Tiết Niệm Chung quỳ dưới đất dập đầu ba cái, ba hoa chích chòe tâng bốc
nhạc phụ đại nhân một phen. A dua nịnh hót là môn học bắt buộc đối với
những kẻ làm quan, nhất là với những chức quan bằng mắt muỗi như y, nó
lại càng là bản lĩnh sinh tồn. Y dùng có mấy câu khen Hoắc lão gia đến độ
rạng rỡ mặt mày, trực tiếp mọc cánh thành tiên luôn rồi.
Tiếng cười của Hoắc Dịch Toàn chỉ có thể dùng hai từ "điên cuồng" để hình
dung, vừa hả hê liền động đến vết thương mặt, lập tức đau đến độ gập
người. Tiết Niệm Chung lúc này mới để ý bên mặt Hoắc lão gia bị tím một
mảng hỏi: "Sao nhạc phụ lại bị thương thế ạ?"
Hoắc Dịch Toàn ôm mặt, không dám càn quấy nữa, trả lời: "Không có gì,
không có gì, sáng sớm hôm nay ta không cẩn thận va vào cửa đấy mà". Hoá
ra trời vừa tảng sáng lão kích động, hăm hở dẫn người vây xem Hoắc Truy
Ân mặc nữ trang, còn luôn miệng bảo, cuối cùng lão phu cảm nhận được
tâm tình gả con cho người ta rồi, mau tới mà xem, đại thiếu gia của các
ngươi ăn vận thế này không thua kém bất cứ đại tiểu thư nào cả, đúng là
sinh nam hay sinh nữ cũng chả khác gì nhau! Hoắc Truy Ân cũng chẳng dài
dòng với lão cha làm gì, trực tiếp tháo mũ phượng xuống, hung hăng quăng
vút một cái, điểm thêm nét "chấm phá" mặt Hoắc Dịch Toàn.