NHÍM THANH LỊCH - Trang 220

Tôi nhận ra ông ấy đeo tạp dề màu xanh táo bên ngoài chiếc áo len

chui đầu cổ tròn màu hạt dẻ và cái quần vải màu be. Dưới chân ông ấy là
đôi giày da đen.

Tôi lê bước theo ông ấy đến nhà bếp. Khổ ghê. Trong căn phòng đẹp

như hộp đồ nữ trang này, tôi rất muốn được nấu nướng hàng ngày, cho cả
Lêon nữa. Ở đây không có gì là tầm thường và ngay cả mở một hộp
Ronron

[27]

ở đây hẳn cũng ngon.

- Tôi rất tự hào về căn bếp của mình, - ông Ozu nói một cách giản dị.

- Ông có thể, - tôi nói mà không thoáng chút mỉa mai.

Tất cả mọi thứ đều màu trắng và làm từ gỗ màu trắng với mặt bàn bếp

dài và những tủ bát đĩa lớn đựng đầy đĩa và ly bằng sứ màu lam, đen và
trắng. Ở giữa có một cái lò, bếp nấu, một bồn rửa bát ba vòi và quầy bar
ngay trên một trong những chiếc ghế đẩu cao sẵn sang đón khách mà tôi
đang ngồi vắt vẻo bên trên; ở phía đối diện, ông Ozu đang hì hụi với bếp lò.
Ông ấy đặt trước mặt tôi một chai nhỏ rượu sake nóng và hai chiếc ghế
xinh xắn bằng sứ màu lam men rạn.

- Tôi không hiểu bà có biết về ẩm thực Nhật Bản không, - ông ấy nói

với tôi.

- Không nhiều lắm, - tôi đáp.

Một làn sóng hi vọng dâng lên trong tôi. Quả thật, người ta sẽ nhận xét

rằng cho đến giờ, chúng tôi chưa nói với nhau đến hai mươi từ, trong khi
đó tôi đã coi mình như một người quen cũ trước mặt ông Ozu đeo tạp dề
màu xanh đang nấu nướng, sau vài câu về hội họa Hà Lan và tình trạng bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.