12
Một làn sóng hi vọng
Quả là đơn giản khi chê trách các nhà hiện tượng về tính tự kỉ không
có mèo; tôi dành cả cuộc đời mình để đi tìm tính phi thời gian.
Nhưng ai săn đuổi sự vĩnh cửu sẽ gặt hái cô đơn.
- Vâng, - ông ấy vừa nói vừa cầm lấy cái túi của tôi, - tôi cũng nghĩ
như thế. Đó là một trong những bức tranh đơn giàn nhất, nhưng lại rất hài
hòa.
Nhà ông Ozu rất rộng và rất đẹp. Những mẩu chuyện của Manuela
làm tôi hình dung ra nội thất trang trí kiểu Nhật Bản, nhưng ngoài những
cánh cửa trượt, bonsai, một tấm thảm dày màu đen viền ghi những đồ vật
châu Á – một chiếc bàn thấp sơn màu tối hay những tám mành tre dọc theo
một dãy cửa sổ rất ấn tượng được kéo theo những kiểu khác nhau đem lại
cho căn phòng không khí Trung Đông-, còn có một chiếc ghế dài và vài
chiếc ghế bành, bàn kiểu Louis XV, đèn và giá sách của Châu Âu. Rất…
trang nhã. Đúng như Manuela và Jacinthe Rosen đã nhận xét, không có gì
rườm rà cả. Cũng không quá sạch sẽ và trống rỗng như tôi hình dung khi
nâng nội thất trong các phim của Ozu lên một mức sang trọng hơn nhưng
rõ rang vẫn mang đặc tính giản dị, không rườm rà của nền văn minh lạ lùng
này.
- Lại đây, - ông Ozu nói với tôi, - chúng ta sẽ không ngồi ở đây, khách
sáo quá. Chúng ta sẽ ăn tối trong bếp. Mà tôi tự nấu đấy nhé.