NHÍM THANH LỊCH - Trang 218

bàn tay vào tấm lót bàn viết bằng da dê non. Một cử chỉ bực tức, nhưng
cũng là hăm dọa. Rồi ông ta đi ra cửa, gọi mẹ tôi vào, kết luận về tình trạng
sức khỏe tâm thần tốt của tôi và nói mọi việc sẽ đâu vào đó và nhanh chóng
tống chúng tôi ra khỏi nóc nếp lửa mùa thu của ông ấy.

Đầu tiên, tôi thấy hài lòng về bản thân mình. Tôi đã làm cho ông ta

phải cử động. Nhưng càng về cuối ngày, tôi càng cảm thấy mình bị mất tinh
thần. Bởi vì lý do khiến ông ta cử động là cái gì đó không được đẹp lắm,
không được sạch sẽ lắm. Cũng vô ích khi tôi biết rằng có những người lớn
đeo mặt nạ rất ngọt ngào, rất đúng mực, nhưng thực ra bên trong lại rất xấu
và cố chấp, cũng vô ích khi tôi biết rằng chỉ cần đưa họ ra ánh sáng là mặt
nạ rớt xuống, khi chuyện đó xảy ra dữ dội như vậy, tôi cảm thấy rất buồn.
Khi ông ta đập lên tấm lót bàn viết, hành động có nghĩa là: “Được lắm, cô
đã thấy bản chất của tôi, không cần phải diễn hài kịch nữa, xong, đồng ý
với thỏa thuận hèn hạ của cô, hãy ra khỏi đây mau.” Chuyện này khiến tôi
đau buồn, vâng, chuyện này khiến tôi đau buồn. Tôi biết thế giới là xấu xa
cũng vô ích, tôi không có ý định nhìn thấy nó.

Vâng, chúng ta hãy rời bỏ thế giới mà những thứ cử động làm lộ ra cái

xấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.