NHÍM THANH LỊCH - Trang 15

2

Những phép màu của Nghệ thuật

Tôi tên là Renée, năm mươi tư tuổi. Từ hai mươi bảy năm nay, tôi làm

công việc gác cổng ở tòa nhà số 7 phố Grenelle, một dinh thự to đẹp có sân
vườn bên trong, chia làm tám căn hộ cực kỳ cao cấp, tất cả đều có người ở
và đều rất rộng. Tôi đã góa chồng, người thấp, xấu xí, béo ủng, bị chai chân
và vào những buổi sáng khó ở, tôi còn thở như voi mamút. Tôi không được
học hành, vốn dĩ luôn nghèo khổ, kín đáo và mờ nhạt. Tôi sống một mình
cùng mới một chú mèo đực to béo, lười nhác và chẳng có gì đặc biệt ngoài
việc chân bốc mùi khó chịu khi bị trái ý. Cả nó và tôi đều không mấy cố
gắng để hòa nhập với đồng loại sống xung quanh. Vì tôi hiếm khi tỏ ra dễ
gần, cho dù luôn lễ phép, nên người ta không yêu quý tôi, nhưng dù sao họ
cũng chịu đựng tôi, bởi vì tôi quá đúng với hình mẫu mà xã hội vẫn quan
niệm về một người gác cổng của tòa nhà: tôi là một trong vô vàn bánh xe
làm quay ảo tưởng lớn và phổ biến cho rằng ý nghĩa của cuộc sống dễ dàng
được nhận ra. Và vì ở đâu đó có viết là các bà gác cổng thường già, xấu xí
và khó tính, cho nên ngay dưới vòm trời đáng ghét kia cũng được khắc
hàng chữ lửa nói rằng các bà gác cổng ấy nuôi những con mèo béo ú lười
nhác, chúng thường ngủ gà gật cả ngày trên những chiếc gối tựa, vỏ gối
được móc bằng tay.

Tương tự như vậy, người ta cũng cho rằng các bà gác cổng suốt ngày

xem tivi, trong khi con mèo của họ ngủ lơ mơ, rằng tiền sảnh của các tòa
nhà nhất định phải có mùi thịt bò hầm rau, mùi súp bắp cải hay ragu nấu
đỗ. Tôi vô cùng may mắn được làm gác cổng ở một tòa nhà sang trọng. Tôi
thẹn đó. Ông de Broglie, cố vấn Tham chính viện sống ở tầng hai, đã có
giải pháp cho vấn đề này. Ông muốn chứng tỏ với bà vợ rằng cách giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.