NHÍM THANH LỊCH - Trang 199

SUY NGHĨ SÂU SỐ 12

Lần này là một câu hỏi

Về số phận

Và những dòng tiên đoán

Cho người này

Chứ không cho người khác

Tôi lúng túng quá: nếu tôi châm lửa đốt căn hộ nhà tôi, tôi sẽ có nguy

cơ gây thiệt hại cho căn hộ của ông Kakuro. Làm phức tạp cuộc sống của
người lớn duy nhất mà cho đến lúc đó tôi cho là đáng được tôn trọng lại là
hành động không xác đáng lắm. Nhưng châm lửa dù sao cũng là một dự
định mà tôi ấp ủ. Hôm nay, tôi đã có một cuộc gặp gỡ thật thú vị. Tôi đến
nhà ông Kakuro uống trà. Có cả anh Paul, thư ký của ông ấy. Ông Kakuro
đã mời Marguerite và tôi khi gặp chúng tôi ở sảnh cùng với mẹ tôi.
Marguerite là bạn gái thân nhất của tôi. Hai chúng tôi học cùng lớp đã hai
năm và yêu quý nhau ngay từ phút đầu. Tôi không biết liệu các bạn có tí
chút ý nghĩ dù là nhỏ nhất nào vể một trường trung học cơ sở ở khu cao cấp
của Paris hiện nay không, nhưng thẳng thắn mà nói, nó không có gì hay
hơn so với các khu phía Bắc của Marseille. Có lẽ thậm chí còn tồi hơn, bởi
vì ở đâu có tiền, ở đó có ma túy - và không phải ít, cũng không phải chỉ có
một loại. Các bạn thời sinh viên 1968

[24]

của mẹ tôi làm tôi buồn cười với

những ký ức vui vẻ của họ về pháo và tẩu thuốc của Chechnya. Ở trường
trung học (vẫn là trường công lập, vì bố tôi từng là bộ trưởng của nhà nước
Cộng hòa), người ta có thể mua mọi thứ: axít, thuốc lắc, cocain, thuốc kích
thích thần kinh amphetamine, v.v… Khi tôi nghĩ đến thời các thanh thiếu
niên hít hơi hồ dán trong nhà vệ sinh, trông không có chút sức sống nào.
Các bạn cùng lớp tôi cắn thuốc lắc như người ta ăn kẹo Michoko, và điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.