7
Xanh thẫm
Ở hiệu giặt khô, tôi bị người nhận hàng gắt gỏng:
- Ai lại để dây bẩn thế này lên chiếc váy bằng vải đẹp thế cơ chứ, - bà
ta rít lên và chìa cho tôi một tấm hóa đơn màu xanh da trời.
Sáng nay, tôi đưa tấm giấy hình chữ nhật cho người phụ nữ khác. Trẻ
hơn và kém tỉnh táo hơn. Cô ấy lục lọi mãi trong các dãy mắc áo sin sít
nhau rồi chìa cho tôi một chiếc váy đẹp bằng vải lanh màu mận đựng trong
chiếc túi nhựa trong suốt
- Cám ơn, - tôi nói và cầm chiếc váy đó sau một chút lưỡng lự.
Vậy là cần phải thêm vào chương về những điều xấu xa của tôi việc
nhận nhằng một chiếc váy không thuộc về mình, thay vì chiếc váy tôi đã ăn
cắp của một phụ nữ đã chết. Xét cho cùng thì cái xấu nằm ở chính tí chút
lưỡng lự của tôi. Nếu nó được sinh ra từ một sự ân hận gắn với khái niệm
sở hữu thì tôi còn có thể cầu xin thánh Pierre tha thứ; nhưng tôi sợ là nó chỉ
sinh ra trong khoảng thời gian cần thiết để thực hiện hành động xấu.
Lúc một giờ, Manuela ghé qua chỗ tôi để đưa chiếc bánh gloutof.
- Tôi muốn đến sớm hơn, - cô ấy nói, - nhưng bà de Broglie cứ giám
sát tôi bằng khóe.
Đối với Manuela, khóe mắt là một từ chính xác đến khó hiểu.