NHÍM THANH LỊCH - Trang 290

- Bánh ngọt đấy à? - bỗng nhiên bà ta hỏi.

Tôi đang cầm một chiếc khay đựng các tác phẩm của Manuela được

gói trong một lớp lụa màu xanh nước biển và tôi nhận ra rằng chiếc váy của
tôi che lấp nó, nên điều khiến tôi bị kết tội hoàn toàn không phải là tham
vọng về trang phục và là thói tham ăn được cho là của người cùng khổ.

- Vâng, người ta vừa mang đến không hẹn trước, - tôi nói.

- Thế thì bà tranh thủ tưới hoa luôn đi, - bà ta nói rồi tiếp tục cáu kỉnh

bước xuống.

Tôi lên đến tầng thềm năm và khó khăn lắm mới bấm được chuông vì

tôi còn mang theo cả cuốn băng video nữa, nhưng ông Kakuro mau chóng
ra mở cửa và đỡ ngay lấy chiếc khay cồng kềnh của tôi.

- Ô la la, - ông ấy nói, - đúng là bà không nói đùa, tôi rỏ dãi rồi đây

này.

- Ông hãy cảm ơn Manuela - tôi nói rồi đi theo ông vào bếp.

- Thật không? - ông ấy vừa hỏi vừa bỏ bớt lớp giấy lụa màu xanh nước

biển ra khỏi chiếc bánh, - cô ấy khéo quá.

Tôi chợt nhận ra đang có nhạc.

Tiếng nhạc không quá to, được phát ra từ những chiếc loa chìm không

nhìn thấy được và lan truyền âm thanh trong toàn bộ gian bếp.

Thy hand, lovest soul, darkness shades me
On thy bosom let me rest

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.