NHÍM THANH LỊCH - Trang 93

12

Vở kịch ma

Sau khi Manuela đi khỏi, tôi chúi đầu vào đủ loại công việc hấp dẫn:

dọn dẹp, lau sảnh, mang thùng rác ra ngoài phố, lượm tờ rơi, tưới hoa,
chuẩn bị đồ ăn cho mèo (một lát giăm bông với một miếng bì nở to), nấu
bữa ăn cho chính mình - mì lạnh Trung Quốc nấu với cà chua, rau húng và
pho mát parmesan -, đọc báo, lui về phòng riêng để đọc một cuốn tiểu
thuyết Đan Mạch rất hay, theo dõi khủng hoảng trong sảnh vì Lotte, cô
cháu gái nhà Arthens, con gái lớn của Clémence, đang khóc trước cửa
phòng tôi, nhưng ông ngoại không muốn gặp nó.

Lúc hai mốt giờ, tôi kết thúc công việc và bỗng cảm thấy mình già nua

và suy sụp. Cái chết không làm tôi sợ, huống chi là cái chết của Pierre
Arthens, nhưng chính chờ đợi mới là điều không thể chịu đựng, sự ngừng
lại trống rỗng của bước chân qua đó chúng ta cảm nhận được rằng chiến
đấu là vô ích. Tôi ngồi trong bếp, trong im lặng, không có ánh đèn, và tôi
nếm thử cảm giác cay đắng của điều phi lý. Đầu óc tôi chầm chậm chuyển
dòng. Pierre Arthens... Kẻ chuyên chế tàn nhẫn khát khao hào quang và
danh vọng nhưng, bằng ngôn ngữ của mình, vẫn cố gắng theo đuổi đến tận
cùng một ảo tưởng không thể nắm bắt được, bị giằng xé giữa khát vọng
vươn tới Nghệ thuật và khát khao quyền lực... Cuối cùng, đâu là cái thật?
Và đâu là ảo tưởng? Trong quyền lực hay trong Nghệ thuật? Liệu có phải
bằng sức mạnh của những lời nói đã thuộc lòng mà chúng ta tâng bốc lên
tận mây xanh những sáng tạo của con người, trong khi bằng tội ác của tính
kiêu căng hão huyền, chúng ta đang tố cáo cơn khát uy quyền đang khuấy
động tất cả mọi người - vâng, tất cả, kể cả bà gác cổng đáng thương trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.