chăm sóc y tế và cho vay các doanh nhiệp nhỏ sẽ giúp một bộ phận lớn dân
số thoát khỏi đói nghèo.
Cơ chế viện trợ SDR đặc biệt hữu ích hơn khi kết hợp với hội thảo của
các nhà tài trợ trong nước và khu vực. Trường hợp Balkans là một ví dụ rất
rõ ràng: Họ đã đạt được thỏa thuận chung về nhu cầu đường lối hợp tác
trong khu vực, đưa đến việc thành lập tổ chức “Hiệp ước vì sự ổn định
vùng Đông Nam Châu Âu” (Stability Pact for South Easten Europe), nhưng
tổ chức này chỉ là một cái vỏ rỗng vì các nhà tài trợ vẫn kiểm soát tiền viện
trợ theo các chương trình riêng của họ. Nếu “Hiệp ước vì sự ổn định” được
chọn là nơi nhận viện trợ bằng SDR tiềm năng, những dự án do “Ban điều
hành” của hiệp ước chọn lựa và phê duyệt có thể nhận được nguồn viện trợ
thỏa đáng hơn, và viện trợ quốc tế sẽ trở nên hiệu quả hơn.
Afghanistan là một trường hợp điển hình khác. Nếu các quốc gia viện trợ
vẫn tiếp tục kiểm soát phần đóng góp của mình, họ sẽ cầm chắc thất bại.
Cần phải có một cách hợp tác chặt chẽ hơn. Viện trợ nên dành cho các cộng
đồng và thay vì quá nhiều tổ chức viện trợ chạy lòng vòng, phải có một cơ
quan đứng ra dẫn đầu. Trong trường hợp này UNDP là sự chọn lựa tốt nhất.
Cùng với các cơ quan Liên hiệp quốc khác, UNDP có hàng ngàn nhân viên
người Afghanistan ngay tại nơi xung đột xảy ra, và họ có thể nhanh chóng
tuyển dụng thêm từ cộng đồng địa phương. Giao quyền kiểm soát hầu bao
cho một cơ quan quốc tế như UNDP sẽ tránh lặp lại sai lầm trong quá khứ.
Các lực lượng tham chiến địa phương sẽ chỉ bám trụ tại lãnh địa của mình
thay vì đánh nhau để dành quyền kiểm soát Kabul như họ đã làm trước đây.
Đương nhiên nhân sự của UNDP tại đây phải được lực lượng gìn giữ hòa
bình Liên hiệp quốc bảo vệ, và tân chính phủ không thể phản đối vì đây là
cách duy nhất để họ có được viện trợ nhằm khôi phục đất nước. Sau khi đất
nước đã thống nhất một thời gian, UNDP sẽ rút đi và một chính phủ mới
được thành lập sẽ tiếp quản các cơ sở hạ tầng đã được xây dựng tại
đây
[53]
. Phải thừa nhận rằng, những việc này cũng có thể được tiến hành