NHƯ CÕI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 247

thoải mái chứ, Ian.” Ông nói khi thấy Elizabeth đi lên lầu.
Ian chậm chạp, cứng nhắc rót cà phê ra cốc và liếc nhìn về phía chú mình.
Biểu hiện của chú làm chàng nhận ra rằng ông đã nhận biết được là sự thèm
muốn, chứ không phải cần không khí trong lành, là nguyên nhân khiến Ian
mời Elizabeth đi dạo. “Chú nghĩ gì vậy?” chàng cáu kỉnh hỏi.
“Chú nghĩ là cháu đã nhiều lần làm cho cô ấy buồn và cố ý làm như vậy,
cái đó không phải là hành động thường thấy của cháu đối với phụ nữ.”
“Chẳng có gì có thể bình thường đối với một người như Elizabeth
Cameron.” “Chú hoàn toàn đồng ý,” vị mục sư nói với một nụ cười trên
môi. Ông gấp sách lại, đặt lên giá. “Chú cũng cho rằng cô ấy cực kỳ hấp
dẫn đối với cháu và cô ấy cũng bị cháu hấp dẫn. Đó là điều hoàn toàn rõ
ràng. Cháu hiển nhiên cũng nhận thức được điều đó.”
Ian nói rõ nhưng kiên quyết, không thể nào lay chuyển được, “chúng cháu
hoàn toàn không hợp nhau, điều đó cũng không thể bàn cãi. Cháu sẽ cưới
một người khác.”
Ducan mở miệng định nói nhưng rồi nhìn thấy biểu hiện trên mặt Ian, ông
lại thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.