NHƯ HẠNH - Trang 154

Đứa nào có dư khẩu súng đưa cho ông thầy mượn tụi bây…
Đào nói liền sau khi Phát dứt lời.
Cho tôi mượn một khẩu…
Phát cười ha hả. Đứng bên cạnh Phát, Tư Đờn Cò cười hì hì.
Tôi cho cô Đào mượn khẩu M16 của tôi. Nó bắn ngon lành lắm cô…
Đào hơi rùng mình vì chất thép lạnh tanh khi cầm lấy khẩu M16. Hơn
tháng nay, dưới sự chỉ dạy của Trương nàng đã tập bắn súng. Chỉ tiếc là khi
nãy chạy xuống giao thông hào để tránh pháo kích nàng đã quên không
mang theo khẩu M16 quen thuộc. Gác khẩu M16 lên mặt giao thông hào
nàng cười nhỏ.
Cám ơn anh Tư. Tôi mà bắn chết người lính nào của bên địch là tôi nói với
thiếu úy Đạm lên chức cho anh…
Không những Phát, Tư Đờn Cò mà cả Đạm cũng phải bật cười vì câu nói
của Đào. Tuy nhiên tất cả đồng ngưng cười khi tiếng loa la vang hàng sống
chống chết cùng với bóng người xuất hiện trên cánh đồng cỏ cao lấp xấp
nước. Lính trong đồn vẫn im lìm vì chưa có lệnh bắn. Ghìm khẩu M16
trong tay Đào liếc nhanh Đạm đứng bên cạnh. Không còn là cậu học sinh
hiền từ, nhiều mơ mộng và lãng mạn; anh trở thành một người lính đang
đối diện với địch quân xuyên qua ánh mắt sáng rực lên vẻ đanh lạnh, cương
quyết và bình tĩnh. Đôi môi mím chặt, quai hàm bạnh ra lộ những bắp thịt;
Đạm của nàng, người tình tuổi thơ của nàng quên hết quá khứ, tình yêu và
chính bản thân. Anh chỉ biết có một điều là giết người hoặc bị người giết.
Anh chỉ chăm chú vào sự di động của địch quân đang càng ngày càng tiến
lại gần, đang đe dọa sinh mạng của những người lính dưới quyền của mình.
Bộc phá phá tung hàng rào kẽm gai. B40 phá tung chông tre và chướng
ngại vật.
Tiến…
Xung phong
Giết mấy thằng lính ngụy…
Hàng sống chống chết…
Chặt đầu tụi nó đồng chí ơi...
Ngàn tiếng la hét. Ngàn tiếng súng nổ. Quân du kích, lính chủ lực miền,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.