NHƯ HẠNH - Trang 27

ông đi là bả bỏ đói tôi với ông Đạm.
Ba Phát cười hà hà. Rót chung rượu xong đưa sang cho Đạm anh vừa cười
vừa nói.
"Ông thầy đừng có lo. Tôi ráng o bế bả một đêm là bả còn năn nỉ tôi đi cho
lẹ.
Dụi tắt tàn thuốc lá An cười lớn.
"Ông mà o bế bả một đêm là ông hết cha xí quách rồi còn đi theo tụi này
làm chi.
Đạm cười hăng hắc khi nghe Ba Phát và An đối đáp với nhau. Ba người
lính vừa lai rai xị rượu vừa chuyện trò.
" Ông thầy có tính ăn sương tối nay?
An gật đầu. Trầm ngâm giây lát anh mới lên tiếng.
" Đêm nay ông Xinh và ông Đạm sẽ đi mần ăn. Sáng mai tôi và ông sẽ chỉ
huy lính mở đường ra tới Vàm Dinh. Lệnh từ chi khu bảo mình phải cố
gắng khai thông con lộ từ Cái Đôi đi Vàm Dinh. Sau khi khai thông xong
mình còn phải giữ an ninh nữa. "

Ba Phát gật đầu. Ực cạn chung rượu người lính có hơn mười năm kinh
nghiệm đánh giặc gục gặt cái đầu tóc hơi dài.
"Chà... Mình bắt đầu mệt nghe ông thầy... Nào giữ đồn, giữ đường, phục
kích... Điệu này ông thầy phải xin thêm lính mới được.
An thở khì một cái rồi buông tàn thuốc xuống đất. Lấy giày giẫm lên anh
nói chậm.
"Tôi đã xin bổ xung rồi mà có thấy ai đâu. Tôi gọi máy năn nỉ thời chi khu
bảo chưa được lịnh của ông tỉnh.
Ngừng lại giây lát An uống một hớp rượu xong mới từ từ nói tiếp.
" Mình ráng mà lo thân của mình đi đừng chờ lính bổ xung nữa. Còn vụ
súng đạn thời mình cũng phải dè xẻn.
Rót hết rượu trong chai vào chung rượu Phát đưa cho Đạm.
Dô đi chửn quí... Ông cạn đi rồi mình về đồn ngủ một giấc để cho ông thức
đêm nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.