NHƯ HẠNH - Trang 29

Chu Sa Lan

Như Hạnh

Chương 3

An thức dậy khi ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ dọi vào mặt của
mình. Uể oải ngồi dậy anh khom người nhìn xuống đất để kiếm đôi giày.
Phía bên kia giường của Đạm vẫn còn trống trơn. An cau mày thắc mắc vì
sự vắng mặt của ông đại đội phó. Vừa lúc đó anh nghe có tiếng bước chân,
tiếng nói chuyện loáng thoáng rồi Đạm bước vào.
" Không có đụng à?
An hỏi. Đạm trả lời bằng cái gật đầu xong mới hỏi lại.
" Sao anh biết không có đụng?
An cười cười quẹt diêm đốt thuốc.
" Tôi đâu có nghe súng nổ. Hơn nữa nếu đụng ông Xinh sẽ về sớm để ngủ
cho sướng chứ nằm hứng sương làm chi.
Dựng khẩu M2 nơi vách, cởi dây đạn máng lên khẩu súng, Đạm nằm vật
xuống chiếc giường cây ọp ẹp của mình. Anh không buồn cởi đôi giày bê
bết bùn đất. Buộc dây giày xong An đứng lên. Nhét khẩu Colt 45 vào lưng,
đội chiếc nón đen anh bước ra cửa. Hơi ngần ngừ giây lát anh nói vọng vào.
" Ông ngủ đi... Tôi đi chiều mới về.
Đạm im lặng không nói năng gì. Chắc anh đã thiếp ngủ. Khi An bước ra
khoảnh sân rộng thời Ba Phát và trung đội 3 đã sẵn sàng.
" Mình đi chưa ông thầy?
An liếc nhanh lính của mình. Ba mươi người, lính không ra lính, dân không
ra dân, đang đứng ngồi và cười nói nho nhỏ.
" Anh đem hết hả anh Ba?
Hiểu ý cấp chỉ huy Ba Phát lên tiếng.
" Đủ hết ông thầy. Có thể mình không đụng tụi nó nhưng trời mới biết. An
gật đầu.
" Vậy mình đi.
Ba Phát chưa kịp ra lệnh, Tư Bánh Bèo, tiểu đội trưởng tiểu đội 1 nói liền.
" Anh Ba cho tui đi đầu nghe anh Ba.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.