NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 115

- Má ơi, hôm nay má có vui không?

Má cười.

- Có chứ.

Và tôi-lớp-7 nở nụ cười mãn nguyện. Tôi cảm nhận được nó, vì tôi

đang ở sâu trong trái tim nhỏ bé đó, tôi-lớp-7 không ý thức được, nhưng rõ
ràng nó luôn yêu má.

Đồng hồ báo thức đã giúp tôi nhìn lại sự việc đó để gỡ bỏ nỗi ân hận

đó qua một bên. Tối đó, tôi vặn đồng hồ sáu giờ. Tôi nhớ má ở hiện tại, tôi
muốn về nhà.

***

Renggggggggg.

Mở mắt, tôi thấy mình đã trở về hiện tại. Lúc này, đang là sáu giờ tối.

Có vẻ như tôi đã ngủ quên sau khi dọn phòng. Chiếc đồng hồ đã không còn
nằm trên đầu giường nữa. Nó đã xong nhiệm vụ của mình là đánh thức một
tình yêu đơn giản, gần gũi và thân quen đến mức người sở hữu nó có nhiều
lần quên mất là mình có. Nó đã đánh thức người sở hữu về giá trị vô giá
của tình yêu đó. Và thế là nó biến mất, có lẽ, để đến đánh thức người khác.

Tôi bước xuống nhà, thấy má trong bếp. Mùi tỏi phi thơm lừng, sau đó

là mùi gà rán ngon lành lan tỏa. Má đang nấu bữa tối, cảm giác ấm áp và an
toàn đến lạ. Tôi nhìn dáng má từ đằng sau một lúc rồi bước đến.

- Má, để con phụ một tay.

Má chẳng thèm nhìn tôi.

- Gớm cô, ngủ giờ này mới dậy đấy à? Tôi làm xong hết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.