NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 113

- Để cho má ngủ thêm đi, má phải thức khuya làm việc mà. Sáng mai

em có thể đi học bằng xe đạp với anh.

"Con gái" ngẫm nghĩ chừng ba giây, và rồi nó trả lời bằng cái giọng

đó-là-anh-muốn-nha rất bộ tịch, nhưng cũng rất dễ thương.

- Vậy cũng được.

Dù vậy, tối đó tôi vẫn đặt chuông năm giờ ba mươi phút để dậy sớm

hơn.

***

Renggggggggg.

Tôi tỉnh lại ở căn phòng khác. Không phải là căn phòng có poster Yoo

Chun, nhưng tôi nhận ra nó gần như ngay lập tức. Con gấu bông to xám
nằm ở góc phòng, hình sticker nàng tiên cá, lọ lem... dán trên tường. Đây à
căn phòng ngủ của tôi trước khi nhà tôi sửa lại. Chiếc đồng hồ đã đưa tôi
trở lại tuổi thơ của mình. Nhìn vào sách giáo khoa ở trên bàn, tôi biết mình
đang học lớp bảy.

Khác ở tương lai, trong quá khứ, tôi không được phép quyết định hay

làm bất cứ điều gì. Tôi-17-tuổi vẫn ở trong cơ thể tôi-lớp-7, nhưng độc lập
với suy nghĩ của bộ não nhỏ kia và không thể làm bất cứ thứ gì ngoài quan
sát. Cứ như tôi-17-tuổi là một cây tầm gửi đang bám dính vào tôi-lớp-7
vậy. Có lẽ, đó là tôi không được phép thay đổi quá khứ.

Sáng đó, tôi đến trường với gói xôi vò bọc lá chuối má để trong cặp,

rồi rảo bước đến ngôi trường chỉ cách nhà mình mười phút đi bộ. Hôm đó,
thầy giáo chủ nhiệm nói tôi được thưởng năm trăm ngàn vì có điểm tổng
kết cuối năm cao nhất khối. Thầy nói tôi ngày mai dẫn ba hoặc má đến
nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.