NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 160

là chúng đã hết hạn sử dụng rồi. Rằng tớ đã quá trẻ con khi giận dỗi cậu vô
lý. Tớ xin lỗi.

Có tiếng gọi Khang từ đằng xa, của Quân. Cậu ấy quay đầu đáp lại.

Đúng lúc ấy, làn bụi lấp lánh ở đâu thổi ngược lên, bao lấy tôi. Âm thanh
xung quanh tôi mờ dần. Một luồng ánh sáng rọi thẳng vào mắt chói lóa. Tôi
nheo mắt, khi mở ra đã thấy tất cả biến mất không vết tích. Tôi đang ở
phòng mình, đầu vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai đỏ, chiếc đồng hồ vẫn chạy sai
giờ. Tất cả giống như một giấc mơ. Nhưng đó hẳn là một giấc mơ đẹp. Ít
ra, nó đã cho tôi một cơ hội đối diện với chính mình.

Điện thoại reo. Tôi với tay cầm điện thoại, và suýt làm rơi nó khi nhận

ra người gọi đến là Khang.

- Mai Anh nè, tớ vừa trải qua một giấc mơ rất lạ. Lạ lắm. Nhưng cũng

rất thật. Trong giấc mơ ấy, tớ đã gặp cậu đến từ tương lai, với mái tóc màu
hạt dẻ, đội chiếc mũ lưỡi trai đỏ từng là của tớ. Và Mai - Anh - tương - lai
nói... nói là thích tớ. Thật sự tớ đã rất ngạc nhiên. Cậu nói xem, có phải là
tớ đã nằm mơ không?

- Nếu không phải là mơ thì sao?

Khang im lặng một chút.

- À, tớ thắc mắc là Mai Anh tương lai đã về đến nhà an toàn chưa vì tớ

có điều cần nói. Cô ấy biến đi nhanh quá, đến nỗi tớ còn chưa kịp hết sững
sờ.

- Ừ, cô ấy vừa mới về.

- Tớ cũng thích Mai Anh, dù là quá khứ, hay tương lai. Nhiều lắm.

Rồi cậu ấy nói thêm một vài điều gì đó. Tôi cũng nói thêm một vài

điều gì đó. Nhưng tôi chẳng còn nhớ được bất cứ điều gì cả. Chỉ có dòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.