NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 159

nói, tôi biết đó là Khang.

- Mai Anh?

Tôi giật mình.

- Tên cô không phải là Mai Anh.

- Đúng là cậu mà. Tớ không nhầm giọng cậu được đâu.

Khang đưa tay ra, định gỡ cái mũ tôi đang đội lên để chứng minh

mình đúng. Nhưng tôi dùng hia tay giữ chặt lại.

- Đừng. Đúng, tớ là Mai Anh. Nhưng tớ đến từ tương lai. Có lẽ tớ

không được phép để người trong quá khứ thấy mình, nếu không chuyện sẽ
trở nên tồi tệ. Trong các bộ phim thường thế mà.

Khang bỏ tay xuống, im lặng một chút để xác định xem tôi nói đùa

hay nói thật. Và rồi tôi nghe giọng cậu ấy rất nhẹ. Tôi có cảm giác, có lẽ,
cậu ấy đang mỉm cười.

- Thảo nào mà mái tóc của cậu có màu lạ thế. Nhưng mà đẹp lắm.

Cậu ấy luôn có kiểu tin tưởng người khác dịu dàng như vậy.

- Vậy có việc gì mà Mai Anh từ tương lai quay về đây vậy?

Đó là câu hỏi mà tôi đã tự hỏi chính mình khi mới đến đây và hoàn

toàn mù tịt. Nhưng chẳng hiểu sao, ngay lúc đó, tôi đã biết câu trả lời. Rất
rõ ràng. Rất giản đơn.

- Có lẽ, để tớ không còn tiếc nuối khi nghĩ rằng trong suốt ba năm, tớ

đã không nói với cậu điều này. Tớ thích cậu, có lẽ là nhiều lắm. Rằng tớ
luôn giữ những viên kẹo gừng cậu đưa, thành một hũ đấy, đến bây giờ có lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.