NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 158

thấp thoáng ấy cũng tan nhanh như sương mù khi nắng lên. Chỉ cho đến
hôm nay, khi ở giữa khung cảnh cũ, tôi nhạn ra mình vẫn nhớ cậu. Và điều
đó làm tôi cảm thấy một niềm nuối tiếc về sự trẻ con, tự ái vớ vẩn ngày
nào. Về một lời chưa bao giờ được nói ra.

Có tiếng lao xao vọng lại cổng trường. Tôi sực nhớ hôm nay là Chủ

nhật, học sinh không đến trường, nhưng đội bóng tập. Trong đội bóng có
Khang. Đột nhiên, tôi nghe tim mình đập. Nếu giáp mặt cậu ấy thì đây là
lần đầu tiên gặp lại sau một quãng thời gian khá dài. Một năm trôi qua, tôi
đã nhuộm tóc sang màu hạt dẻ, cát kiểu mới ngắn hơn, nhưng chắc cũng
chẳng thay đổi gì nhiều lắm để đến mức cậu ấy không nhận ra. Nhưng
người tương lai có được gặp người quá khứ không? Lỡ như bị phát hiện, tôi
sẽ không thể trở lại đúng mốc thời gian của mình?

Nghĩ thế, tôi kéo cái mũ lưỡi trai xuống che nửa mặt. Định bước ra

ngoài thì đám đông cũng vừa tới. Thường thì giờ này chẳng có ai ở trường
ngoài đội bóng nên sự có mặt của người lạ làm ai cũng tò mò.

Tôi nghe Quân, tên bạn cùng lớp, hỏi:

- Em chào cô. Cô là cô giáo mới đến ạ?

- À... ừ, cô mới đến, định đi tham quan trường. Nhưng xong rồi định

về.

- Cô dạy môn gì vậy ạ?

- Anh văn. - Để tránh tên bạn huyên thuyên, tôi nói nhanh. - Bây giờ

cô có việc gấp phải đi rồi. Chào các em.

- Vậy em chào cô.

Những người khác chào tôi rồi đi về phía kho chứ dụng cụ. Có một

người vẫn chưa đi. Tôi không dám ngẩng lên nhìn, nhưng nghe thấy giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.