NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 156

- Tớ thì thích lắm.

Thế là cơn giận dỗi của tôi vượt mức báo động, kêu inh ỏi, rồi bùng

nổ. Tôi lặng lặng một mạch đi ra ngoài, đến ghế đá ngồi, tiện tay ngắt một
bông hoa sao nhái và... vặt từng cánh. Khi chỉ còn một mình, bình tĩnh lại,
tôi tự thấy mình vô lý đùng đùng. Chả có lý do gì để giận như vậy cả. Tôi
cũng không có tư cách để giận dỗi. Người khác can đảm thể hiện cảm xúc
là đáng khen đấy chứ. Còn bản thân nhút nhát, không dám nói ra tâm sự
của chính mình thì trách ai được. Tội nghiệp bông hoa sao nhái bé nhỏ.

Tuy vậy, vào lớp, tôi vẫn làm mặt lạnh, giả vờ chẳng quan tâm đến cái

gì ngoài sách giáo khoa. Khang chẳng chấp cái tính tự ái trẻ con vớ vẩn rất
con gái của tôi. Cậu ấy cố làm mọi thứ để tôi cười. Như hếch cái mũi lên
thành mũi heo và nói chuyện bằng giọng của vịt Donal. Tôi không thể giả
làm mặt lạnh được nữa, nở một nụ cười. Cậu ấy nhoẻn miệng cười theo.

- Ừ, đúng thế đấy. Cậu cười mới xinh chứ.

"Đồ ngốc, chẳng phải tất cả là vì cậu đấy còn gì."

Tôi "hậm hực" nghĩ thế nhưng lòng đã hết giận rồi. Suốt buổi học còn

lại, tôi có cảm giác như tâm trạng mình như được treo bởi một quả bóng
bơm đầy khí he-li bay lơ lửng trên những đám mây xốp ngoài của sổ kia.

Cuối năm học 12, trường tổ chức cuộc thi "Miss and Mister". Lớp

chọn Khang và Thùy Dung đi thi. Nghe đến tên mình, cậu ấy ngạc nhiên,
và ra sức xua tay từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị cả lớp bắt ép đi thi. Cuối
buổi học, chẳng hiểu sao, cậu ấy níu áo tôi lại, thì thầm, giọng năn nỉ.

- Mai Anh sẽ giúp tớ trang phục và những thứ khác nhé.

- Tớ không giúp được gì đâu.

- Có cậu, tớ sẽ tự tin hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.