NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 155

Tôi thích cấu ấy, rất nhiều. Thích gương mặt trầm tư nghĩ ngợi điều gì

đó thật sự quan trọng, nhăn trán suy nghĩ một bài tập hóc búa, khịt mũi xấu
hổ khi làm điều gì đó ngớ ngẩn. Nhưng tôi vẫn thích nhất nụ cười tươi, nửa
mơ hồ, nửa trẻ con, rất gần gũi, nhưng cũng rất khó nắm bắt ấy. Tôi đã từng
ngây thơ tin rằng tất cả nhưng gì mình thấy chỉ có Khang mà thôi.

Dù thích cậu ấy nhiều như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc

sẽ nói cho cậu ấy biết điều đó. Tôi hài lòng với việc cậu ấy ngồi bên cạnh
mình mỗi ngày, nghe cậu ấy nói, nhìn cậu ấy cười. Tôi nghĩ mọi thứ cứ êm
đềm như thế này thì tuyệt lắm rồi. Tất cả những điều đó đã thay đổi khi
Dung xuất hiện.

Đó là cô bạn mới chuyển đến lớp tôi, khi đầu năm 12 vừa bắt đầu. Cô

giáo xếp cho cô bạn ngồi trước mặt tôi, thay chỗ của tên Thắng vừa bị cận
thị phải chuyển "hộ khẩu" lên bàn đầu. Mới học được hai tháng, cô bạn đã
tỏ vẻ đặc biệt thân thiết với Khang. Ý tôi là đặc biệt hơn những bạn - con -
trai khác trong lớp. Cứ có bài tập gì khó là cô bạn lại quay xuống nhờ
Khang giảng hộ. Tặng cậu ấy một túi bánh quy tự làm vì "tớ lỡ tay làm
nhiều quá ăn không hết". Đến cả khi Khang đi đá bóng, Dung cũng mang
tới sân bóng một chai nước sâm mát lạnh. Khang thì chẳng có vẻ gì là từ
chối hay không thích những điều đó cả.

Có một hôm, Dung lại mang bài tập Toán xuống nhờ Khang giải giùm.

Ghế chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi, nên như mọi lần, tôi lịch sự đứng lên
nhường chỗ, nhưng trong lòng rõ ràng không vui. Hình như hôm ấy tôi
không giỏi giấu cảm xúc, mọi thứ cứ hiện hết lên mặt. Khang hỏi.

- Mai Anh bị mệt hả? Ăn kẹo gừng không?

Tôi thấy giọng mình lạnh tanh.

- Tớ hết thích kẹo gừng rồi.

Dung vui vẻ cầm viên kẹo ấy, bóc vỏ và ăn ngon lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.