NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 157

Có gì đó trong ánh mắt cậu ấy làm tôi bối rối gật đầu.

Hai người ấy sẽ hát song ca bài Cứ ngủ say để thi phần tài năng. Trước

khi lên sân khấu, Khang nói nhỏ với tôi: "Xong chương trình, cậu đợi tớ ở
cổng trường nhé." Chưa kịp để tôi nói gì, các bạn cùng lớp đã kêu cậu ấy
lên sân khấu. Họ hát rất hay, cứ như hai người đang có cảm tình với nhau
thật sự. Trước khi tiếng nhạc kết thúc, Dung kiễng chân, hôn lên má cậu ấy.
Phía dưới sân khấu hú hét ầm ĩ. Hai má cô bạn ửng hồng. Biểu hiện của
Khang, tôi không nhìn thấy. Còn tôi thì như chết trân trong cánh gà. Tôi
lặng lẽ đi về. Và cố tình quên lời hẹn trước đó.

Sáng hôm sau, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh, Khang nói.

- Hôm qua tớ đợi cậu mãi.

"Tại sao cậu không đến?" Tôi đọc được trong ánh mắt cậu như thế.

Tôi vờ như mình vừa nhớ ra: "Chết. Thế mà tớ quên mất. Xin lỗi nhé",

rồi cố gắng nhoẻn miệng cười. Khang không cười. Cậu ấy có vẻ hết sức
thất vọng và buồn bã.

Và từ khoảnh khắc đó, chúng tôi dường như bị một điều gì đó vô hình

đẩy nhau ra xa mãi. Dù vẫn ngồi cạnh nhau, nói chuyện như trước, nhưng
mọi thứ trở nên rất gần mà cũng thật xa.

***

Hai đứa đậu tốt nghiệp với điểm cao. Và cùng đầu đại học. Tôi nhắn

tin chúc mừng, cậu ấy chúc mừng lại. Thế thôi.

Môi trường mới, bạn bè mới, việc học và làm part time cuốn tôi đi,

thổi vào tôi một điều gò đó khác. Có lẽ là một tính cách khác. Năng động
hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi quên bẵng Khang, có lẽ vậy, dù đôi lúc quay đầu
nhìn lại vẫn thấy thấp thoáng bóng dáng của cậu ấy đâu đó. Nhưng chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.