NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 164

Trước khi đóng cửa lại, My đột ngột nói.

- Thầy ơi, con rời trường rồi vẫn sẽ không quên thầy đâu.

Thầy hơi bất ngờ, nhưng mỉm cười xúc động. Đáp lại, thầy đơn giản

xua tay bảo hai cô cậu về đi cho tôi còn làm việc. Ánh mắt hiền từ lấp lóa
sau cặp kính.

***

Rời khỏi phòng thầy văn thư rồi, hai đứa vẫn chưa về ngay. My kéo

Tuấn đi chụp ảnh quanh trường. Cậu nhíu mày, uể oải. Mấy hôm nay thức
khuya ôn thi, ngủ ít nên lúc nào trông cũng có vẻ mệt mỏi.

- Để làm gì?

- Để nhớ chứ nhỉ. Sau này chúng mình có còn được học ở đây nữa

đâu. Lần trước tớ chỉ kịp chụp mấy cảnh trong lớp tớ, chụp chung với cả
lớp một tấm rồi bận rộn tốt nghiệp còn gì.

Càu nhàu đôi chút, nhưng Tuấn vẫn theo cô bạn đi chụp ảnh.

My muốn ghi dấu tất cả những gì thân thương với mình vào chiếc máy

ảnh mang theo. Hành lang dài vốn nhộn nhịp nói cười, nơi áo dài rượt đầu
đinh mỗi giờ giải lao. Sân trường được chụp từ trên cao, ở ngay cái góc My
vẫn nhìn xuống xem Tuấn và bạn bè chơi đá cầu. Tán phượng đỏ rực một
mảnh trời con con xanh biếc khi ngẩng đầu lên...

Tuấn im lặng đi theo, không nói gì, chậm rãi nhìn quanh. Cậu đuổi bắt

những ý nghĩ của riêng mình ở đâu đó trong những tiếng ve xơ xác ngoài
kia. Và trong một khoảnh khắc cậu không chú ý, My chụp gương mặt
nghiêng nghiêng của cậu.

- Đừng có chụp tớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.