NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 165

- Đã chụp rồi. Cậu không bắt tớ xóa được đâu. - My giữ chạt chiếc

máy ảnh đầy thách thức.

Tuấn nhún vai, như muốn nói tùy cậu. Rồi cậu mỉm cười. Rất nhẹ.

Như nắng vừa lọt xuống tán phượng đã lại biến mất. Nhưng vẫn đủ lấp lánh
và ấm áp. Như rất nhiều lần My nhìn thấy nụ cười ấy. Cô bạn thầm tiếc đã
không chụp lại được nụ cười ấy, nhưng rồi tự an ủi mình sẽ nhớ, mình sẽ
không quên.

Các của phòng đều đóng kín nên hai đứa không vào bên trong được.

Tuấn cố nhìn vào khe hở. Thấy mờ mờ bàn ghế lẫn bảng đen.

- Không biết cái tên mình khắc trên bàn có bị đứa nào gạch xóa không

nhỉ?

- Đồ phá hoại tài sản chung.

- Kệ. Dù sao cũng đã làm rồi.

Không thể vào trong lớp chụp ảnh, cũng không thể cứ đứng mãi bên

ngoài cửa lớp, My và Tuấn đành thôi. Cả hai đi dọc hành lang, qua thư
viện, leo lên tần hai rồi lại quay xuống tầng một, Cứ đi hết mọi nơi như để
khắc sâu thêm một chút, như để nhớ thêm một chút. Mùi quả bàng chín rơi
rụng. Mảng rêu trên một mảnh tường cạnh chiếc vòi nước mà hằng ngày
vẫn giặt giẻ lau bảng, lấy nước tưới hoa. Đi mỏi chân, My chọn một cái ghế
đá, ngồi xuống và tiếp tục chụp hai cây phượng đỏ.

- Tí nữa hay đứa mình chụp hàng bằng lăng trước cổng trường luôn

nhá.

- Cậu muốn làm gì cứ làm đi, tớ cản được chắc.

- Nói cứ như tớ là phát xít ấy nhở?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.