NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 167

đường phía trước sao mịt mù quá. Rồi thấy sợ khi phải bước đi, nhưng
chẳng có cách nào quay đầu lại. Cô nàng hít một hơi, sửa lại câu chúc.

- Vậy, thi đại học tốt vào nhé.

- Kiểu đừng để mình ân hận ấy hả? Kiểu sau khi thi xong không tự

đập đầu mình vào gối và lẩm bẩm: "Đơn giản thế mà cũng làm sai"?

- Ừ. Kiểu đó đó. Phải thi kiểu mà sau khi xong rồi thở phào và tự nhủ:

"Dù gì mình cũng đã làm hết sức rồi".

Tuấn vẫn không nhìn My, nhưng môi cậu khẽ cong lên thành một nụ

cười. Đôi khi những áp lực có thể đột nhiên biến mất chỉ vì một câu nói,
một cái nhíu mày, một nụ cười như thế. Như vài lần trong suốt ba năm qua.
Như khi cậu đánh mất suất đi thi đội tuyển Lý, hay sau trận tranh luận với
ba về nghề nghiệp tương lai... Những lúc khó chịu, nặng nề đó, My thường
xuất hiện, nói vài ba câu trêu tức cậu, làm trò để cậu phải cười một chút.

Hai đứa ngồi thêm một lúc nữa, nói vu vơ về kì thi sắp tới: ngày khỏi

hành, ôn bài đến đâu rồi, tưởng tượng đề thi sẽ gồm những gì... Và ôn lại
những kỷ niệm cũ. Bật cười vì một điều gì đó khôi hài trong cái khuôn viên
bé nhỏ bình yên này. Ba năm đã trôi qua, không phải là lúc nào cũng là
những kỷ niệm vui. Như lần Tuấn vô tình bảo My đẹp như Thị Nở, My
giận suốt hai tuần. Như lần My quên mất sinh nhật Tuấn, không tặng quà,
làm cậu đột nhiên thấy tủi thân... Vậy mà chẳng hiểu sao lúc này đây, đọng
lại chỉ toàn là những điều tốt đẹp nhất, ngọt ngào nhất.

Trong cuốn lưu bút, Tuấn viết cho My chỉ vỏn vẹn vài dòng: "Hẹn gặp

lại khi mùa thi kết thúc, để được gọi cậu là tân sinh viên." Tuấn không làm
lưu bút nên My chỉ kịp chạy sang lớp cậu vào buổi chiều, níu tay áo trước
khi cậu bước xuống cầu thang và bảo: "Thi đại học xong, nhất định phải
gặp lại đấy nhé, tân sinh viên". Tuấn chẳng đáp, chỉ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.