NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 168

Lời hẹn đó là một phần động lực cho My chống lại cơn buồn ngủ, hay

chán nản, hay sợ hãi. Tuấn cũng thế. Nếu không phải là "tân sinh viên", sẽ
không đủ can đảm gặp lại người kia. Và như thế, những điều muốn nói sẽ
không có cơ hội bày tỏ. Sợ rằng thời gian sẽ cuốn trôi chúng đi, và rồi sau
nghĩ lại sẽ hối tiếc. Như có một cô nàng vẫn luôn từ hành lang nhìn xuống
sân bóng rổ dưới sân trường xem một cậu nam sinh chạy qua chạy lại, lưng
áo ướt đẫm mồ hôi. Mỗi lần ghi điểm, cậu lại cười thật tươi, sáng lấp lánh
như nắng. Như một cậu nam sinh thường mìn qua ô cửa sổ mỗi khi cô bạn
cậu thích trực nhật, vì cứ mỗi tiết cô bạn lại đi giạt giẻ lau, lại đi ngang qua
lớp cậu. Cô bạn đi qua hành lang vắng, gió làm mái tóc tung bay nhẹ. Lúc
đó cậu có cảm giác như thời gian vừa ngưng đọng một khắc. Sau đó, cậu
xin xỏ để được làm thư ký lớp, chỉ để mỗi ngày được cùng cô bạn kia đi cất
sổ. Thậm chí lén khắc tên cô bạn đó lên bàn.

Trời chuyển sang chiều. Tuấn đứng dậy, nói dứt khoát.

- Về thôi. Nãy giờ chụp cũng đủ nhiều rồi đúng không?

My ngoái lại nhìn phòng học của mình.

- Ừ. Về.

Khi hai đứa dắt xe ra, My chụp thêm hàng bằng lăng đang trổ những

chùm hoa tím xinh đẹp dịu dàng trước cổng trường. Và cổng trường thân
thương đã ba năm sớm tối ngang qua. Khoảnh khắc My bấm máy ảnh, đột
nhiên như hiện ra hình ảnh một chiều nào đó tan trường, áo dài trắng phấp
phới như một đàn bướm trắng ùa xuống phố. Chớp mát một cái, My mở to
mắt nhìn lại, nhưng giờ phía trước trống trơn. Chỉ có nắng và những cánh
hoa tím lơ thơ trên đất. Cảm giác mất mát đâu đó ùa về.

- Tuấn ơi.

- Gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.