NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 44

định trêu chọc gì cậu đâu. Thật. Không phải tớ định ra vẻ bí ẩn, chỉ là, nói
thế nào nhỉ, tớ chưa có đủ dũng cảm để nói ra mình là ai. Cậu cho tớ một
chút thời gian được chứ? Cậu có thể liên lạc với tớ qua email
[email protected] thay vì viết trên Facebook.

Nghĩ một lúc, thấy cậu ta cúng không hẳn quá tồi nên tôi gửi vào địa

chỉ email kỳ cục kia (dâu tây mà màu vàng thì kỳ cục chứ còn gì): "Tớ
không thích những gì bí ẩn, giấu mặt và những trò chơi khăm. Cho cậu
nhiều nhất là một tháng nhé?"

Lời thú tội số 21: Ừ, đồng ý, một tháng.

Và từ đó, tôi liên lạc với cậu ta qua email, cậu ta vẫn liên lạc với tôi

bằng lời thú tội. Tôi dễ dàng nhận ra giọng điệu của cậu ta xen giữa những
lời thú tội tinh nghịch khác của bọn bạn. Hương và Dung thôi thắc mắc về
những status vô danh trên Facebook. Và tôi cứ xem như chả biết gì. Có
những sự việc, bạn chỉ muốn giữ riêng cho bạn biết trước đã, trước khi đến
thời điểm thích hợp để kể với ai đó.

***

Mùa hè đã bắt đầu. Tôi biết thế khi cơn mưa đầu tiên của mùa rơi

xuống. Khi những hạt đầu tiên chạm đất là lúc tôi đang cuống cuồng đạp xe
trên đường đến lớp. Mưa đổ ào cũng là lúc tôi đã kịp chạy vào nhà để xe.
Nhưng tôi cũng không có cách nào vào lớp vì chẳng có dù lẫn áo mưa. Tôi
định lấy cặp che lên đầu, rồi sẽ cắm đầu cắm cổ chạy.

- Bạn cần đi nhờ không?

Một cậu con trai vừa hay cũng ở đó, với một chiếc dù màu xanh thẫm.

- Cám ơn cậu. Cho tớ đi nhờ đến dãy hành lang bên kia sân nhé?

Cậu ta gật đầu. Tôi cười thay cho lời cảm ơn. May quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.