NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 46

ai cũng được, không quan trọng. Tôi thích đọc những dòng thú tội của cậu
ta. Chúng nhắc tôi nhớ về những chuyện xưa ơi là xưa mà tôi đã quên mất.
Chuyện đó quả thật rất thú vị.

Lời thú tội số 25: Tớ sẽ thú tội tại sao ngày bé tớ lại thích cậu. Không

phải vì cậu hay buộc tóc bằng dải nơ màu xanh thẫm rất xinh đâu. Mà vì có
một lần, cậu đã bênh vực tớ trước những người bạn khác. Cậu cũng là
người bạn đầu tiên ở trường tiểu học đã cho tớ một viên kẹo.

Tôi không có chút ký ức nào về chuyện đó. Nhưng khi tôi hỏi kỹ hơn

rằng tôi đã bênh vực vì chuyện gì thì cậu ấy từ chối.

Lời thú tội số 26: Nếu tớ kể chi tiết ra, cậu sẽ biết mất. Mà thời gian

thì đã hết một tháng đâu.

Lời thú tội số 27: Tớ học chung với cậu vào năm lớp 3.

Thỉnh thoảng, tôi hay bắt gặp lớp trưởng-11A9 trên sân trường, trên

hành lang, trong căng tin. Lần nào cậu ta cũng cười, vẫy tay chào tôi thân
thiện. Tôi cũng cười chào lại. Chỉ có thế thôi mà Hương và Dung cứ tra hỏi
tôi suốt về chuyện cậu ta và tôi là như thế nào. Tôi nhất mực im lặng. Tôi
có biết tên cậu ấy đâu. Và tôi không thể kể rằng, thỉnh thoảng, nụ cười dễ
thương của lớp-trưởng-11A9 len vào giấc mơ của mình được. Vì tất cả chỉ
có thế, biết kể thế nào.

***

Lời thú tội số 33: Tớ đã từng làm hỏng cây dù màu vàng có hình

những quả dâu tây màu đỏ của cậu.

Chi tiết đó khiến tôi nhớ ra vài điều. Nhưng tất cả những gì tôi có thể

nhớ chỉ là có một người như thế, một cây dù như thế và một câu chuyện đã
xảy ra như thế. Ngoài ra, tôi không hồi tưởng lại được gương mặt của
người đã làm hỏng cây dù đó như thế nào. Mọi thứ như đã bị làm mờ nét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.