NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 48

khi tạnh rất nhanh, nhưng cũng có khi kéo dài cả buổi chiều. Hôm nay cũng
mưa. Từ tiết cuối, nhìn qua cửa sổ, tôi đã thấy những cuộn mây xám dày
kéo đến chen chúc nhau rất nhanh. Rồi mưa. Tan học, Hương và Dung vội
vã đèo nhau đến lớp ngoại ngữ, để lại tôi đứng giữa hành lang dãy lớp 11.
Tôi đứng ngắm mưa một lúc và nhớ đến chiếc dù vàng in hình những quả
dâu tây đỏ. Kỷ niệm ngày bé trong trẻo và đáng yêu quá chừng.

- Cậu lại cần đi nhờ nữa à?

Tôi quay đầu sang. Là lớp-trưởng-11A9. Cậu ta đang cầm cái ô màu

xanh thẫm như hôm trước.

- Tớ có mang dù mà, để trong ba lô này. Tớ chỉ định đứng chơi một

lúc rồi về thôi. Cậu chưa về à?

- Sắp rồi.

Tôi lơ đãng nhìn ra sân trường. Lớp-trưởng-11A9 không nói thêm gì,

cũng nhìn theo tôi. Mưa vẫn rơi nặng hạt bằng giai điệu của riêng mình,
khiến không khí mát và trong. Đột nhiên, cậu ấy hỏi.

- Cậu vẫn không nhận ra tớ à?

Tôi không chú ý nên hỏi lại.

- Cậu hỏi gì cơ?

Thay vì hỏi lại, cậu ta nhìn sâu vào mắt tôi và nói.

- Tớ vẫn giữ chiếc dù màu vàng đó, nếu cậu muốn lấy lại.

Những mảnh ký ức xưa cũ bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Và tôi nhận ra

mái tóc xoăn màu nâu đó. Nó đã luôn khiến cậu nổi bật giữa đám trẻ con
tóc thẳng và đen. Mái tóc xoăn màu nâu thừa hưởng từ người mẹ không
phải là người Việt Nam đã khiến những ngày đầu cậu bị bạn bè, nhất là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.