NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 47

đi. Tôi chỉ nhớ đó là một cậu bạn rất đáng ghét. Cậu ta hay chôm đồ của tôi
và giữ luôn như chiếc bút chì, cục tẩy, đất nặn, bút màu... Thường xuyên
giật tóc tôi đến bực cả mình. Có lần cậu ta còn xô tôi ngã trầy đầu gối nữa.
Tôi nhớ, khi mùa mưa chuẩn bị đến, mẹ đã mua cho tôi một chiếc dù vàng
in hình những quả dâu tây màu đỏ rất xinh. Hôm đó là ngày đầu tiên tôi
mang cây dù đến lớp. Cậu ta, như mọi hôm, lại giật tóc tôi và rồi giật luôn
cây dù bỏ chạy. Tôi chạy đuổi theo nhưng không tài nào lấy được. Cây dù
trở thành vật đùa nghịch của bọn con trai. Rồi cây dù bị hỏng, tôi không
nhớ tại sao. Hôm đó tôi không về nhà được. Vì mưa quá to mà dù thì hỏng
mất rồi. Tôi cứ đứng trước hiên lớp, đợi mẹ đến, vừa thấy mẹ là tôi tủi thân
khóc òa lên. Thế là tôi quyết tâm thù cậu ta đến hết đời. Cũng từ đó, cậu ta
không dám làm gì tôi nữa. Chỉ có lâu lâu, tôi nhận ra cậu ta lén nhìn mình,
bị phát hiện thì lập tức quay đi thôi.

Mối thù ấy tưởng sâu nặng là vậy mà tôi lại quên béng đi. Tôi gửi cho

cậu ta một email: "Tớ không hiểu lắm. Cậu bảo cậu thích tớ? Và tớ cũng đã
từng bênh vực cậu, lại còn cho kẹo, nhưng khi ấy cậu rất hay bắt nạt tớ, tại
sao vậy?"

Lời thú tội số 34: Cậu đừng cười khi tớ thú nhận điều này. Bọn con

trai chúng tớ ở tuổi đó, thậm chí là bây giờ vẫn vậy, vẫn chỉ biết cách thu
hút sự chú ý của một cô bạn đặc biệt bằng những trò hết sức ngớ ngẩn.

Lời thú tội số 35: Cậu nhớ ra tớ là ai rồi à?

Tôi lại viết một email: "Tớ phải thú tội là tớ chỉ nhớ ra chuyện đó thôi.

Tớ không còn nhớ gương mặt của cậu nữa, dù đã cố gắng. Xin lỗi nhé. Tớ
đã quên chuyện chiếc dù vàng từ lâu, cũng chẳng còn giận nữa rồi."

***

Những ngày tiếp theo mưa vẫn đến, nhưng đỏng đảnh và dai dẳng hơn

trước. Có lúc hẹn trước bằng một bầu trời xám xịt, có lúc đến đột ngột, có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.