NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 57

là một ít bánh quy bơ và bánh quy chocolate chip. Thấy món ăn ưa thích,
tôi lấy ngay một cái, ăn ngon lành. Và tôi mở rộng miệng túi, đưa về phía
Tuấn. Cậu ấy bảo tiện đi ngang qua một hiệu bánh thì mua mang lên cho
mọi người. Hai đứa vừa ăn vừa đọc tờ Con Quạ và cười khúc khích khi soi
ra được lỗi chính tả ngớ ngẩn của Bốn Mắt.

Chỉ còn một cái bánh, tôi bẻ đôi, đưa cho Tuấn một nửa. Hơi ngần ngừ

một chút nhưng Tuấn cầm lấy nó. Vừa hay, Nhi và bốn mắt đến.

- Ôi, tớ đói quá, có bánh quy à?

Tiện tay, tôi cầm nửa cái bánh Quy đút cho Nhi ăn.

- Nè, ăn đi, ngon lắm đó.

Bốn mắt ngửi ngửi, rồi hỏi.

- Bánh quy ở đâu thế này?

Tuấn cũng cầm nửa cái bánh quy còn lại đưa cho Bốn Mắt và lơ đi.

Khi thấy tôi đang nhìn, cậu ấy kín đáo đưa tay ra hiệu "sụyt". Và cười.

Tôi có cảm giác Nhi đã nhìn thấy. Nhưng tôi cũng không chắc nữa. Vì

Nhi chẳng nói gì cả.

***

Sáng nay vừa dắt xe đạp ra khỏi bậc cửa, tôi đã thấy nó thủng lốp. Và

phải để nó ở nhà, nhờ bố mẹ cho quá giang đến trường đợi. Trưa tan học,
tôi đứng đợi xe buýt. Nhi đã về trước. Cơ quan của mẹ có cô bạn ở gần đây
nên buổi trưa bác thường ghé đón con gái về. Trời nắng chang chang, làm
mọi thứ như sáng lóa lên, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy chóng mặt. Đây là giờ
mà học sinh, sinh viên đồng loạt ta học nên xe buýt nào cũng đông. Nghĩ
đến cảnh bị chen bẹp ruột trên đó, tôi cảm thấy mệt hết muốn ăn cơm. Chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.