NHỮNG BÍ MẬT VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM - Trang 586

phát biểu, tôi vẫn chưu có quyết định cuối cùng liệu có tham dự hay không.
Theo tôi biết, số phận của các tập Hồ sơ Lầu Năm Góc vẫn chưa được định
đoạt. Tôi vẫn đang chờ đợi các nghị sỹ quốc hội thông báo công khai, trong
khi tiếp tục suy nghĩ về những điều đáng làm.

Nhưng chẳng có gì là hứa hẹn cả.

Hội trường ở Brandeis chật ních khán giả. Mọi người ngồi kín cả những lối
đi giữa các hàng ghế và cầu thang. Không khí bức bối. Tôi không bao giờ
chuẩn bị nội dung cần phải nói, và khi tôi sắp kết thúc bài phát biểu, tôi
chợt nghĩ đến tác dụng của khả năng phản kháng tập thể phi bạo lực. Một
suy nghĩ loé lên trong đầu tôi về một lời thoại trong bộ phim trình chiếu
gần đây: "Người khổng lồ tí hon", trong đó Dustin Hoffman thủ vai một
ông già nhớ lại cuộc sống ctỉa ông giữa những người Anh-điêng, cả lúc
sống sót sau trận đánh Little Bighom và vụ thảm sát tại Wounded Knee. Tất
cả mọi người đều ngầm liên tưởng cuộc chiến này với với chiến tranh Việt
Nam. Tôi nói, "các bạn nhớ lại lời thoại trong bộ phim, một câu nói của
Lakota, một người Mỹ bản xứ trước khi họ bước vào cuộc chiến: "Tiến lên,
anh em, hôm nay là một ngày đẹp trời để quyết tử". Vâng, sự thật là, không
bao giờ có cái ngày tốt đẹp đó để chết cả. Nhưng, tôi nghĩ rằng, ngày 1
tháng Năm là một ngày tốt đẹp để bị bắt tại Washington.

Hội trường hưởng ứng nhiệt liệt. Tất cả các khán giả đứng bật dậy, vỗ tay
và reo hò. Tôi trở về nhà và nói với Patricia: "Tốt rồi, có thể anh sẽ đến
Washington".

Nhóm chúng tôi (gồm có Howard Zinn, Marilyn Young, Fred Branfman,
Mitcheil Goodman, Noam Chomsky, Zelda Gamson, Cindy Frederick, và
Mark Ptashme - ND
) đi đến quyết định tương tự. Chúng tôi tới Washington
vào lúc đêm khuya. Những người tổ chức đang bận rộn tìm kiếm chỗ tá túc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.