đó. Ba người đó nhanh chóng bị phát giác đột nhập vào văn phòng bác sỹ
Fielding theo sự chỉ đạo của Hunt và Liddy.
Bemard Barker và Eugenio Martinez bị bắt giữ ngay tại văn phòng của Uỷ
ban Quốc gia Đảng Dân chủ ở khách sạn Watergate trong ngày 17--7-1972.
(Còn lại Felipe de Diego, anh ta cũng tham gia vào vụ trộm hồi tháng Năm
tại khách sạn này). Cả Hunt, Barker và Martinez đều đã nhận tội, còn Liddy
đã bị buộc tội đột nhập vào Watergate tại phiên toà tháng 3-1973 diễn ra ở
Washington, một tháng trước khi có tuyên bố của thẩm phán Byrne về vụ
án của tôi. Nhà Trắng liên tiếp chối bỏ bất kỳ liên hệ nào với một "vụ trộm
hạng bét" kiểu như thế này, còn các bị cáo cũng không hề biết một dây liên
lạc nào tới cấp cao hơn hay những vi phạm khác nữa, kể cả khi phải trả lời
và đã tuyên thệ trước Đại bồi thẩm đoàn và được hưởng quyền miễn trừ
truy tố.
Giả thuyết được Silbert đưa ra về vụ trộm tại khách sạn Watergate là Liddy
đã thuê Hunt và bốn người bị bắt tại khách sạn để giải quyết "công chuyện
riêng" của ông ta. Liddy trước là một nhân viên của FBI, còn hiện giờ là cố
vấn pháp lý của CREEP, Uỷ ban tái cử tổng thống (Nixon). Tuy nhiên thẩm
phán Byrne không đồng tình với cách giải thích như vậy, bởi vì trong vật
dụng cá nhân của những tên trộm này thấy ghi chép địa chỉ văn phòng làm
việc của Hunt ở Toà nhà Văn phòng Hành pháp. Hơn nữa, ông ta cùng tất
cả những người liên quan khác, trừ Liddy ra đều là nhân viên hoặc chính
thức hoặc hợp đồng của CIA. Nghi ngờ là vậy, nhưng thẩm phán vẫn không
dám chắc chắn cho mãi đến khi bị cáo James McCord, từng là một nhân
viên an ninh cao cấp của CIA đã chuyển sang làm việc cho CREEP, gửi lên
cho ông một tin nhắn trước giờ luận tội, báo cho thẩm phán hay rằng có
người đã khai man trước toà và còn có nhiều người khác tham gia chỉ đạo
vụ trộm tại Watergate. Tuy nhiên, McCord cũng không hay biết gì về liên
can của Nhà Trắng.