NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 118

không có khán giả. Điều rất tiếc là chúng không có tiền để mua vé.
- Chúng ta gọi đây là quần áo tập diễn – Chris nói – và vi1` em dường
như biết mọi thứ khác, và biết mọi thứ về sân khấu, em sẽ viết kịch bản.
Ha! Như thể tôi cần viết kịch bản. Đây là cơ hội của tôi để đóng vai Scarlett
O Hara. Chúng tôi có những vòng váy để mang bên dưới những chiếc váy
viền đăng ten và áo lót để xiết eo chặt hơn. Có quần áo để Chris mặc, cả
những chiếc dù đáng yêu với một vài lỗ thủng. Các hòm và rương là một
món quý để thu thập và tôi có những bộ trang phục tốt nhất lôi ra từ một
chiếc rương, đồ lót và váy lót dài được lấy từ một trong những chiếc hòm.
Tôi cuộn tóc trong những mảnh vải để tạo thành những lọn xoăn dài và đội
một chiếc mũ rơm Leghorn cũ rộng vành có trang trí những bông hoa lụa
và dây buộc được làm bằng ruy băng sa tanh xanh, viền xám. Chiếc áo ngủ
viền đăng ten của tôi phủ ra ngoài vòng váy làm bằng một loại vải mỏng
giống như voan. Tôi nghĩ nó từng là màu hồng, dù giờ khó mà nói nó màu
gì.
Rhett Butler mặc một bộ đồ lịch thiệp, quần màu kem, áo jacket nhung nâu
có đính khuy ngọc trai và bên trong là một chiếc vest bằng satanh có đính
những bông hoa hồng nhạt rải rác trên áo.
- Nhanh lên, Scarlett – Anh ấy nói với tôi – Chúng ta phải thoát khỏi
đây trước khi Sherman tới đây và dìm thành phố trong biển lửa.
Chris đã căn những chiếc dây và chúng tôi treo những tấm vải lên để làm
cánh gà sân khấu. Hai khán giả nhỏ của chúng tôi dậm chân không kiên
nhẫn, sốt ruột muốn thấy Atlanta bốc cháy. Tôi theo Rhett vào "Sân khấu"
và chế nhạo, trêu trọc, tán tỉnh, mê hoặc và ném anh ta vào ngọn lửa trước
khi chạy tới với anh chàng Ashley Wilkes tóc vàng nhạt, thì một trong
những vạt đăng ten kéo lê của tôi bị mắc vào đôi giày cũ quá khổ và buồn
cười mà tôi đang đi, khiến tôi ngã sóng soài một cách vụng về để lộ chiếc
quần bẩn với những dải đăng ten tả tơi. Các khán giả đứng vỗ tay hoan hô,
nghĩ rằng đây là một cú ngã giả và là một phần của vở kịch.
- Vở kịch kết thúc! – tôi tuyên bố và bắt đầu cởi đống quần áo cũ bốc
mùi ra.
- Đi ăn thôi! – Carrie kêu lên, nói ra một điều khiến chúng tôi rời căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.