NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 129

Lúc bảy giờ sáng chúng tôi đã ở trong phòng học trên tầng áp mái, ăn món
bột bắp nguội với nho khô và sữa. Bên dưới chúng tôi có thể nghe được
tiếng những người giúp việc đi quanh căn phòng của chúng tôi. Chúng tôi
nhón chân bước tới khu cầu thang và núp trên bậc thang trên cùng lắng
nghe chuyện gì diễn ra bên dưới dù lúc nào cũng sợ bị phát hiện.
Việc nghe những người giúp việc đi lại bên dưới, cười đùa và trò chuyện,
trong khi bà ngoại đứng gần khu để đồ và chỉ dẫn cho họ lau gương, sử
dụng sáp chanh, giũ bụi các tấm nệm, tất cả tạo cho tôi một cảm giác lạ
lùng. Tại sao những người giúp việc không nhận thấy một thứ gì khác biệt
ư? Liệu chúng tôi có để lại một chút mùi nào để họ biết là Cory thường làm
ướt giường của nó không? Dường như là chúng tôi không thực sự không
tồn tại, không sống, mà những mùi đó chỉ là do chúng tôi tưởng tượng ra.
Chúng tôi ôm lấy nhau và ghì tay thật chặt.
Những người giúp việc không vào phòng để đồ, họ không mở cánh cửa cao
và hẹp. Họ không nhìn thấy chúng tôi hoặc nghe thấy chúng tôi, cũng như
họ không nghĩ là thật kỳ lạ là bà ngoại không rời căn phòng một phút trong
khi họ ở đó kỳ cọ bồn tắm, dọn cầu tiêu, cọ sàn.
Thứ Sáu đó là một chuyện lạ đối với tất cả chúng tôi. Tôi tin là chúng tôi đã
co rúm lại sợ hãi, vì sau đó chúng tôi không tìm được từ nào để nói. Chúng
tôi không thưởng thức các trò chơi, các cuốn sách, và trong im lặng, chúng
tôi cắt những bông hoa tuy líp, hoa cúc và đợi mẹ tới và lại mang theo hy
vọng.
Chúng tôi còn nhỏ và hy vọng có một sức mạnh đối với trẻ con, nó
truyền xuống tận ngón chân chúng tôi. Khi chúng tôi bước vào tầng áp mái
và thấy khu vườn đang trổ hoa của mình, chúng tôi có thể bật cười. Sau rốt,
chúng tôi đã tạo ra những dấu ấn riêng của mình trên đời. Chúng tôi tạo ra
được một thứ đẹp từ một thứ mang màu nâu xám và xấu xí.
Hai đứa em xao động như những cây mao lương hoa đỏ, dập dờn qua
những bông hoa bay lượn. Chúng tôi đẩy chúng bay cao trên những chiếc
đu và tạo gió để những bông hoa dập dờn thật nhiều. chúng tôi trốn sau
những thân cây bằng hộp các tông không cao hơn anh Chris, ngồi trên
những cây nấm làm bằng giấy bồi, bên trên đặt những tấm xốp màu và nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.