NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 133

Kỳ thật, thậm chí cả đến những người giàu cũng vẫn keo kiệt.
Vào một buổi chiều tháng Chín, tôi đang vội vã chạy từ trên gác xuống và
vào phòng tắm thì đâm sầm vào bà ngoại. Bà tóm vai tôi và nhìn xuống
khuôn mặt tôi:
- Xem xem ngươi đi đâu vậy? – bà gắt gỏng – tại sao ngươi vội vã
vậy?
Những ngón tay bà cứng như thép qua làn vải mỏng của chiếc áo blouse
màu xanh của tôi. Bà là người nói trước do đó tôi có thể trả lời được.
- Anh Chris đang vẽ một bức tranh phong cảnh đẹp nhất – tôi hổn hển
giải thích – và cháu phải lấy nước trước khi chiếc hộp lớn của anh ấy hết
nước. Điều quan trọng là phải giữ cho các màu không lẫn vào nhau.
- Tại sao nó không tự lấy nước? Tại sao ngươi phải phục dịch nó?
- Anh ấy đang vẽ và hỏi cháu có ngại đi lấy nước cho anh ấy không và
vì cháu không làm gì mà chỉ xem, còn hai em thì sẽ làm tràn nước.
- Ngu! Đừng bao giờ phục dịch đàn ông! Để nó tự phục vụ. bây giờ
nói thật đi, ngươi đang làm gì trên đó?
- Cháu đang nói sự thật. Chúng cháu đang làm việc vất vả để làm cho
căn gác đẹp đẽ, để hai đứa nhỏ không sợ khi lên đó nữa và Chris là một hoạ
sĩ tuyệt vời.
Bà khịt mũi và hỏi vẻ coi thường:
- Làm thế nào mà ngươi biết?
- Anh ấy được trời phú về mặt nghệ thuật, thưa bà, tất cả các giáo viên
của anh ấy đều nói vậy.
- Nó có đề nghị ngươi làm mẫu cho nó, không mặc quần áo không?
Tôi bị choáng.
- Không. Tất nhiên là không.
- Thế tại sao ngươi run vậy?
- Cháu…cháu sợ…sợ bà – tôi lắp bắp – hàng ngày bà tới và hỏi xem
chúng có làm những điều xấu xa, khủng khiếp và thực sự cháu không biết
bà nghĩ chúng cháu đang làm gì. Nếu bà không nói rõ cho chúng cháu, làm
thế nào chúng cháu có thể tránh làm những điều xấu xa,do không biết đó là
xấu xa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.