NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 149

chúng cũng không còn khóa nữa.
Tôi gật đầu.
Anh ấy ngồi trên chiếc giường gần nhất, và nhìn nhịp đu đưa của chiếc ghế,
lắng nghe những giai điệu trẻ thơ mà tôi vẫn đang hát. Mặt anh ấy dần dần
nóng bừng khiến anh ấy cảm thấy bối rối.
- Anh cảm thấy bị bỏ rơi, Cathy. Liệu anh có thể ngồi lên chiếc ghế
xích đu đó rồi cả ba em cùng ngồi lên có được không?
Bố thường làm vậy. Bố ôm tất cả chúng tôi vào lòng mình, thậm chí cả mẹ
nữa. Cánh tay bố đủ dài và đủ khoẻ để ôm tất cả chúng tôi và khiến chúng
tôi có cảm giác ấm áp, dễ chịu nhất về tình yêu và sự an toàn. Tôi không
biết liệu Chris có làm được giống vậy không?
Khi chúng tôi ngồi lên chiếc ghế xích đu với Chris ngồi ở dưới cùng, tôi
khẽ liếc thấy hình ảnh của tất cả chúng tôi trên chiếc gương trên bàn trang
điểm. Một cảm giác lạ lùng dâng tràn trong tôi, khiến tất cả điều này dường
như là không thật. Anh ấy và tôi giống như cặp bố mẹ búp bê, một bản sao
nhỏ hơn của bố và mẹ tôi.
- Kinh thánh nói rằng mọi vật đều có thời gian của nó – Chris thì thầm
để không đánh thức hai em – thời gian chào đời, thời gian lớn lên, thời gian
thu hoạch, thời gian chết, và cứ vậy, còn đây là thời gian của chúng ta để hy
sinh. Rồi sau đó sẽ là thời gian của chúng ta để sống và vui chơi.
Tôi quay đầu nép vào bờ vai anh ấy, cảm thấy phấn khởi là anh ấy luôn
luôn lạc quan, luôn luôn vui vẻ. thật tốt khi có đôi tay trẻ trung khoẻ mạnh
của anh ấy vỗ về, với vẻ che chở gần giống như đôi tay của bố.
Chris nói đúng. Thời gian hạnh phúc của chúng tôi sẽ là ngày chúng tôi rời
căn phòng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.