NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 161

- Tại sao lúc nào chúng ta cũng phải ở trên gác?
- Cầu thang xuống nhà biến mất rồi à?
- Nó biến mất khi mặt trời đi trốn à?
- Mẹ có yêu chúng ta không?
- Còn yêu nữa không – tôi chữa lại.
- Tại sao tất cả các bức tường đều xám xịt?
- Chúng màu xám à? – tôi hỏi lại.
- Anh Chris, anh ấy cũng màu xám xịt.
- Anh ấy đang mệt.
- Anh có mệt không, anh Chris?
- Mệt. Anh muốn cả hai em ngủ đi và thôi hỏi nhiều câu hỏi đến vậy.
Và chị Cathy cũng mệt rồi. Cả anh và chị đều muốn đi ngủ và biết cả hai
em cũng muốn ngủ.
- Chúng em không muốn ngủ.
Chris thở dài, nhấc Cory lên và bế nó ra ghế xích đu và ngay sau đó thì cả
tôi và Carrie cũng ngồi trong lòng anh ấy. Chúng tôi đu ghế, nói chuyện
vào lúc ba giờ sáng. Những đêm khác thì chúng tôi đọc truyện cho tới bốn
giờ sáng. Nếu chúng khóc và đòi mẹ, và chúng không ngừng làm điều này
thì Chris và tôi sẽ đóng vai bố mẹ và làm tất cả những gì có thể được để vỗ
về chúng với những bài hát ru khe khẽ. Chúng tôi đu ghế nhiều đến nỗi
những tấm ván gỗ lát sàn nhà bắt đầu kêu cọt kẹt và chắc chắn ai đó dưới
nhà có thể nghe thấy.
Và trong suốt thời gian đó chúng tôi luôn nghe thấy tiếng gió thổi qua
những đồi núi. Gió chà xát những cành cây trụi lá. Gió rít ào ào qua ngôi
nhà, thì thầm những lời tang tóc thê lương, và trong những tiếng răng rắc,
gió gào thét, than van, nức nở và tìm mọi cách làm cho chúng tôi cảm thấy
mình không được an toàn.
Chúng tôi đọc rất nhiều, hát rất nhiều, cả Chris và tôi đều bị khản giọng và
gần như ốm dở. chúng tôi cầu nguyện hàng đêm, quỳ gối và cầu xin Chúa
để cho hai em khoẻ lại "Chúng con cầu xin Chúa, hãy để cho chúng được
trở lại với chúng con như lúc trước".
Khi một ngày mới bắt đầu thì những cơn ho của chúng dịu đi, hàng mi ngái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.