NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 31

tôi và nhìn mẹ từ đầu đến chân một cách ngưỡng mộ trước khi nhẹ nhàng
nói:
- Bà Patterson, trong mười lăm phút nữa chúng ta sẽ tới ga đỗ của bà.
Tôi không biết tại sao ông ta lại gọi mẹ là "bà Patterson". Tôi nhìn
Christopher dò hỏi, anh ấy cũng đang bối rối về chuyện này.
Bị đánh thức đột ngột, dường như bối rối và không định hướng được, mắt
mẹ mở to hoảng hốt. Mẹ hết nhìn người phục vụ đang đứng gần mẹ rồi
nhìn sang Christopher và tôi, rồi nhìn một cách tuyệt vọng xuống hai đứa
trẻ song sinh đang ngủ. Mẹ suýt rơi nước mắt và lập tức rút khăn giấy ra
duyên dáng chấm mắt. Rồi mẹ thở dài nặng nề, chất chứa nỗi buồn khiến
tim tôi bắt đầu đập mạnh một cách sợ hãi.
- Vâng, xin cám ơn – mẹ nói với nhân viên đường sắt vẫn đang nhìn
mẹ một cách ngưỡng mộ - Ông đừng lo, chúng tôi đã sẵn sàng xuống tàu.
- Thưa bà – Nhân viên đường sắt nói, tỏ ra rất lo lắng khi liếc nhìn
đồng hồ bỏ túi của ông ta – Giờ mới có ba giờ sáng. Sẽ có người đợi bà ở
đó chứ? – Ông ta chuỷên cái nhìn lo lắng sang tôi rồi tới hai đứa em sinh
đôi đang ngủ.
- Được thôi mà – mẹ cam đoan.
- Thưa bà, ngoài trời tối lắm.
- Chúng tôi có thể tìm được đường về nhà trong khi nhắm mắt.
Ông nhân viên đường sắt đáng bậc cha chú này dường như không hài lòng
với câu trả lời này.
- Thưa bà – ông nói – Chỉ còn một giờ nữa là tới Charlottesville.
Chúng tôi đang để bà và các con bà xuống một nơi đồng không mông
quạnh. Chẳng có một ngôi nhà nào gần đấy cả.
Để tránh bất cứ câu hỏi nào thêm nữa, mẹ trả lời bằng vẻ ngạo mạn nhất mà
mình có.
- Có người đón chúng tôi.
Thật buồn cười ở chỗ sao mẹ có thể tạo được một vẻ ngạo mạn đến nhường
vậy, cũng như vứt bỏ nó đi rất nhanh.
Chúng tôi tới một ga xép ở một nơi đồng không mông quạnh và rời tàu.
Chẳng có ai ở đó để đón chúng tôi cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.