NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 77

Virginia Andrews

Những bông hoa trên tầng áp mái

Người dịch: Minh Hiền

- 5 -

SỰ PHẪN NỘ CỦA CHÚA

Mẹ bước vào phòng chúng tôi đêm đầu tiên này, cứng đờ và thẳng đơ,
dường như mọi cử động đều khiến mẹ đau đớn. Khuôn mặt đáng yêu của
mẹ tái nhợt và sưng húp. Ở vào cái tuổi ba mươi ba, ai đó đã làm bẽ mặt mẹ
đến nỗi mẹ không thể nhìn thẳng vào mắt chúng tôi. Với vẻ thất bại, tuyệt
vọng, co ro, mẹ đứng giữa phòng như một đứa trẻ bị trừng phạt một cách
tàn nhẫn. Hai đứa em chạy đến chỗ mẹ một cách hồn nhiên. Chúng giơ tay
ôm chân mẹ, vừa khóc vừa cười với giọng sung sướng.
- Mẹ, mẹ ơi! Mẹ ở đâu vậy?

Chris và tôi chậm chạp bước tới ngập ngừng ôm mẹ. Đứa nào cũng nghĩ mẹ
đã đi hàng chục tuần chứ không chỉ một ngày thứ tư, nhưng mẹ tượng trưng
cho hy vọng của chúng tôi, sự tin tưởng của chúng tôi, sợi dây kết nối
chúng tôi với thế giới bên ngoài.
Chúng tôi có hôn mẹ nhiều quá không? Chúng tôi có sốt ruột hay vội vã
bám lấy mẹ khiến mẹ nhăn mặt vì đau đớn, hay vì nghĩa vụ? Trong lúc
những giọt nước mắt lặng lẽ chầm chậm lăn xuống gò má tái nhợt của mẹ,
tôi nghĩ mẹ khóc vì cảm thấy chua xót cho chúng tôi. Khi chúng tôi ngồi
xuống, tất cả đều muốn ngồi sát mẹ trên một chiếc giường lớn. Mẹ đặt hai
đứa em vào lòng để Chris và tôi có thể cuộn tròn bên cạnh mẹ. Mẹ nhìn và
khen sự sạch sẽ của chúng tôi và mỉm cười vì tôi đã buộc tóc cho Carrie
bằng một dải ruy băng xanh hợp với những đường viền xanh trên váy nó.
Mẹ hỏi, giọng mẹ khản đặc, dường như bị cảm lạnh hoặc bị khản tiếng.
- Nào, bây giờ các con nói thật với mẹ đi, ngày hôm nay đối với các
con như thế nào?
Khuôn mặt phúng phính của Cory phụng phịu, tỏ vẻ không bằng lòng,
ngầm nói rằng ngày hôm nay của nó trôi qua không hề tốt một chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.