NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 100

“Theo tớ biết thì cậu không thể mua nó đâu.” Quentin nói. “Cậu phải pha

trộn ra nó. Xanpet, lưu huỳnh và bột than là những thứ chúng ta cần. Cậu
có thể tìm ra chúng không?”

Tôi không chắc lắm nhưng không để cho cậu ấy biết. “Được thôi, tớ sẽ

tìm ra chúng.”

Quentin hét toáng lên rồi trở nên cực kì hào hứng y như tôi là bạn chí cốt

của cậu ấy vậy. Quentin mở toang cặp ra rồi cho tôi xem những cuốn sách
nằm trong đó, đa số là sách về khoa học thường thức, chỉ duy nhất có một
cuốn tiểu thuyết có tựa đề Hạ Chí Tuyến

[18]

. “Cậu muốn hiểu biết về con gái

không? Hãy đọc cuốn này đi.” Giọng cậu đột nhiên trở nên ranh mãnh.

“Tớ biết về con gái rồi.”

Cậu ấy gập sách lại: “Không, cậu chưa biết gì đâu.”

Khi chuông báo giờ học vang lên, chúng tôi cùng đứng dậy. Lần đầu tiên

tôi để ý đến chiếc áo sơ-mi sờn cũ nhất là phần cùi chỏ, chiếc quần vải
Cotton vá chằng vá đụp và đôi giày ống cao mòn gót của Quentin. Cậu tới
từ Bartley chứ không phải đang sống ở Coalwood và là một trong những
đứa trẻ mà Mẹ bảo tôi phải chú ý tới. Khu mỏ ở Bartley luôn xảy ra tình
trạng sa thải và đình công; vài năm gần đây, nhiều gia đình ở đó đã rơi vào
tình cảnh nghèo đói, khổ cực. Có lẽ bố của Quentin cũng đang trong tình
trạng thất nghiệp. Vào năm 1957, nếu ở tại phía Nam của miền Tây
Virginia thì bạn cũng sẽ không bị đói dù không một xu dính túi vì chính
phủ luôn trợ cấp bánh mì và phô mai. Nhưng đó là tất cả những gì bạn có
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.