NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 142

7. CAPE COALWOOD

THẤY BỐ TÔI KHÔNG ĐỂ Ý ĐẾN MÌNH, Quentin len lén ra cửa

chính của khu mỏ, bắt xe chuồn khỏi Coalwood. Còn những đứa khác thì
chắc đã về nhà nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi với hy vọng mong manh
rằng bố mẹ chúng sẽ không nghe nói gì về quả tên lửa “giang hồ” của
chúng tôi. Còn tôi bị Bố bắt đi bộ về nhà. Một giờ sau, ông cũng về tới và
gọi tôi ra sân. Tôi đứng đợi ông đi xuống tầng hầm và quay trở lên với
thùng cạc tông đựng tất cả các loại hóa chất của mình. “Đi theo bố,” ông ra
lệnh. “Bố muốn con chứng kiến cảnh này.” Tôi lẽo đẽo theo ông ra sân sau
nhà và ngẩn ngơ đứng nhìn ông đổ tất cả mọi thứ xuống sông. Tôi biết ông
giận dữ rất chính đáng. Thử nghĩ lại xem, tôi đã ngu ngốc tới mức nào khi
quyết định phóng thử quả tên lửa chưa định hướng quá gần khu mỏ. Mặt
khác, đây là những chất hóa học của tôi, được mua về bằng số tiền dành
dụm của chính tôi. Số tiền được đổi bằng bao nhiêu buổi sáng sương rơi giá
lạnh dậy sớm đi giao báo. “Kết thúc tại đây nhé,” ông nói, không màng
quay đầu lại rồi trút hết túi kali nitrát cuối cùng, “Bố nói nghiêm túc đấy,
con muốn sưu tầm tem, bắt ếch, nuôi côn trùng trong lọ hay cái gì khác
cũng được, nhưng không chế tạo tên lửa nữa.” Nói xong ông đưa lại cho tôi
cái thùng chứa đầy những túi và lọ trống rỗng. “Còn bây giờ nói mau, ai đã
giúp con?”

Tôi giữ im lặng nhưng ông nói ngay: “Chắc hẳn là Bykovski rồi.” Mặt

tôi vô tình tỏ ra mất bình tĩnh ngay. Còn thứ gì ở Coalwood này mà Bố tôi
không biết nữa nhỉ? “Bố sẽ xử lý ông ta,” ông quả quyết.

“Bố định làm gì?” Tôi hấp tấp hỏi ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.