NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 273

Lee. Cậu ấy có tham dự buổi lễ nên tôi không thể không hỏi thăm về
Dorothy. “Tớ có thấy cô ấy,” cậu ấy đáp một cách lập lờ.

“Cô ấy... cô ấy có vui vẻ không?”

Roy Lee nhìn lướt qua tôi rồi hướng về phía khoảng không vời vợi. “Cậu

muốn tớ nói gì nào?”

“Ừm, thì cứ nói sự thật thôi.”

Roy Lee đặt tay lên vai tôi. “Cô ấy lao vào hắn như con thiêu thân vậy.”

NOEL NĂM 1958 không phủ đầy tuyết trắng nhưng lại rét đậm rét hại,

thật ra điều này cũng không phải là vấn đề lớn đối với một thị trấn nằm trên
hàng tỉ tấn than tinh khiết nhất thế giới này. Như thường lệ, Mẹ vác về cây
thông lớn nhất trong thị trấn, rồi tôi cùng Jim hì hục kéo nó vào nhà cho bà.
Mẹ không muốn cắt ngắn cái cây đi nên bắt bọn tôi dựng nghiêng nó, ngọn
chạm vào trần nhà. Khi Bố về, ông lặng lẽ vác thang ra và cắt đi 6 tấc trên
ngọn. Mẹ chẳng hài lòng với công trình của Bố tí nào, bà bảo ông đã làm
cho nó nhìn giống bụi cây hơn là một cái cây hoàn hảo. Sau khi bọn tôi vừa
hoàn tất việc trang hoàng cây thông thì Daisy Mae cùng Lucifer lôi hết mấy
chiếc bóng đèn và vật trang trí trong tầm với của chúng xuống; còn Chipper
thì chui vào mai phục bên trong rồi kêu quang quác lên mỗi khi có ai đi
ngang qua.

Buổi sáng Noel hôm ấy, Mẹ vào phòng, ngồi xuống giường và đưa tôi

một bì thư lớn giấy làm từ cây chuối sợi. Chẳng cần biết trong đó chứa gì,
tôi mở ra; và ngạc nhiên xiết bao, đó là một tấm hình của Tiến sĩ Wernher
von Braun cùng mấy dòng chữ viết tay của chính ông. Tôi không tin những
gì mình đang đọc. Ông chúc mừng thành quả về những chiếc tên lửa của
tôi, rồi khuyên tôi nên tiếp tục học hỏi và có thể một ngày nào đó sẽ có cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.