NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 93

Stevens tại Welch. Khi Bố về nhà, tôi đang trong phòng nằm đọc sách tại
phòng tôi ở trên lầu và nghe tiếng ông nói với Mẹ. “Chỉ là một cái chấm to
bằng đồng xu thôi.”

“Lạy chúa, Homer, anh định làm gì?” Tôi nghe Mẹ cất giọng lo lắng,

trước giờ bà chưa từng nói như vậy.

“Anh chả định làm gì cả,” Bố lạnh lùng đáp. “Sao em nhìn anh như vậy?

Đừng lo. Anh chỉ nói cho em nghe vì dù sao em cũng sẽ biết. Muốn giữ
được bí mật ở thị trấn này thì chỉ có cách phá sập hết mấy cái hàng rào sau
nhà đi thôi.”

Nói rồi Bố trở ra phòng khách, lạch xạch lật giở tờ Welch Daily News ra

đọc. Mẹ nhìn lên và trông thấy tôi, bà cau có khoanh tay lại trước ngực,
quay trở vào bếp. Một lúc sau, tiếng nồi niêu loảng xoảng quen thuộc lại
vang lên. Tôi trở về phòng, dõi đăm đăm vào khoảng không trước mặt mà
không nhìn thấy gì cả, lòng gợn lên nỗi hoang mang lo lắng. Tôi đã ở
Coalwood này đủ lâu để hiểu được rằng một người thợ mỏ có những vết
đen ở phổi thì phải nghỉ việc rồi. Việc cả đám thợ mỏ ngồi trước Big Store
hoặc bậc thềm của bưu điện khạc ra cả đống bụi than chẳng phải là điều xa
lạ. Nếu như vì bệnh phổi làm họ phải nghỉ việc thì công ty vẫn cho phép họ
ở lại Coalwood nếu vẫn chi trả nổi tiền thuê nhà. Nhưng dù sao đi nữa tôi
vẫn không thể tưởng tượng được rằng những căn bệnh thông thường ở khu
mỏ có thể đánh gục Bố tôi, ông mạnh mẽ lắm cơ mà! Ông có một vết đen
to bằng đồng xu trên phổi, tôi phải hỏi thăm xem mức độ nghiêm trọng của
nó. Chắc Roy Lee biết, anh của cậu ấy làm việc ở công trường nơi có mật
độ than dày đặc nhất. Chắc hẳn cậu ấy biết, phải hỏi Roy Lee thôi!

VÀO THÁNG 12 NĂM 1957, nước Mỹ thử nghiệm việc phóng vệ tinh

Vanguard lên quĩ đạo. Tôi theo dõi kết quả trên tivi. Vanguard chỉ bay lên
được khoảng gần 1 mét rồi mất phương hướng và nổ tan tành. Cả nước đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.