“Bà đừng xen vào việc này Elsie.” Bố thở hổn hển và hít vào rất khó
khăn.
“Nhìn anh ta kìa.” Chú Dubonnet bảo Mẹ. “Chị có nghĩ rằng công ty
quan tâm đến cái phổi của anh ta hay bất cứ người nào khác? Chắc chắn là
không rồi! Đây là tất cả những gì ngài Đội Trưởng đáng kính đem lại cho
chúng ta với những cỗ máy đào than của ông ấy đấy.”
Bố lắc đầu nguầy nguậy và cố hít không khí vào buồng phổi. “Anh đừng
có đụng chạm đến Đội Trưởng.” Ông lại há hốc mồm ra. “Ông ấy là một
con người vĩ đại. Tôi chỉ bị dị ứng thôi. Hãy nhìn bố tôi và cả bố anh nữa.
Họ làm việc trong khu mỏ suốt cả cuộc đời nhưng có bao giờ phổi họ có
vấn đề gì đâu.”
“Bố chúng ta đào than bằng cuốc chim, Homer ạ.” Chú Dubonnet có vẻ
bình tĩnh trở lại. “Những cỗ máy đó nghiền nát than làm không khí tràn
ngập bụi than. Sau khi giải quyết xong việc sa thải này, bụi than là vấn đề
tôi muốn đề cập đến đấy. Chúng ta phải có biện pháp để bảo vệ công nhân
khỏi bụi than.”
“Tôi sẽ rất lấy làm cảm kích nếu anh biến mất khỏi thềm nhà tôi.” Bố
nghẹn lời.
“John, tôi nghĩ tốt nhất anh nên làm vậy.” Mẹ nhẹ nhàng nói và đặt tay
lên tay Bố. Ông lại gạt ra.
Chú Dubonnet đội mũ vào và nói: “Elsie, chị là một người phụ nữ tốt.
Tôi luôn nghĩ chị xứng đáng được những gì hơn thế này.” Chú quay lưng,
bước ra cửa và băng qua đường đi về phía trạm xăng.