NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 89

tôi nghe đến việc những đứa trẻ trong trường Coalwood cần được hỗ trợ
quần áo và lương thực.

Sau biến cố sa thải, Liên minh Công nhân không biết làm gì để cải thiện

tình hình, họ lo sợ và đình công. Một tối nọ, chú Dubonnet đến trước cửa
nhà chúng tôi, Mẹ ra mở và kêu lên tỏ vẻ hài lòng khi được gặp chú ấy: “Ồ,
xin mời vào, John...!” Lúc này tôi đang nằm ườn trên tấm thảm trong
phòng khách, mê mẩn đọc cuốn Cuộc Phiêu Lưu của Gián Điệp Không
Gian
của A.E. van Vogt. Ông đã viết rất nhiều về quả tên lửa mà người
hùng trong truyện dùng để di chuyển, nhưng lại chẳng đề cập đến nguyên
lý hoạt động của nó. Thật là quá đỗi thất vọng.

“Elsie” chú Dubonnet đứng trước thềm nhà, chào hỏi Mẹ tôi lấy lệ, tháo

chiếc mũ lao động đen xỉn ra rồi hỏi ngay: “Có Homer ở nhà không chị?”

Bố ở trong bếp, chắc hẳn đang ăn táo. Sau khi cắt bỏ tế bào ung thư, bác

sĩ buộc Bố phải ăn càng nhiều táo càng tốt, từ đó ông đã cố gắng ăn rất
nhiều trái cây này. Bố ra cửa rồi hất hàm bằng một giọng điệu cay cú nhất
từ trước đến giờ mà tôi từng nghe: “Dubonnet, nếu ông muốn nói chuyện
với tôi thì ra văn phòng mà nói!”.

“Có chuyện gì xảy ra với ông vậy, Homer?” Mẹ há hốc miệng ra. “Xin

mời vào nhà, John!”.

Vị Chủ tịch Liên minh Công nhân không nhúc nhích: “Được rồi Elsie ạ.

Homer, anh có thể ra ngoài này không? Tôi cần bàn thảo với anh trước khi
xuống họp với cộng đồng Liên minh.”

Bố cau mày nhưng vẫn bước ra và đóng sập cửa lại. Tôi không nghe thấy

họ nói gì nên chạy ra phòng giải lao để nhìn lén nhưng Mẹ lườm tôi tỏ vẻ
không hài lòng. Tôi đành rút vào phòng khách, cẩn thận nép vào vị trí có
thể quan sát được diễn biến sự việc. Lúc đó, tôi nhớ rằng những gì tôi nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.