NHỮNG CÂU CHUYỆN HÀI HƯỚC NHẤT - Trang 165

Blue gật đầu.

- Nó ghi là đường Wollaston chứ không phải là cầu Wollaston. Nó sẽ

trốn trong bụi cậy và chìa mông ra ngoài. Sau đó nó sẽ chạy trốn vào rừng
và thầy Bellow sẽ không thể biết ai đã làm thế. Thậm chí có khi thầy ấy còn
nghĩ là chính cậu đã làm lại chuyện đó.

- Ôi, không

- Tôi rên rỉ. – Tớ không nghĩ đến chuyện đó. Thầy sẽ buộc tội tớ còn

Grunt thì không bị trừng phạt.

Blue rất buồn. Tôi có thể thấy cậu ấy cho rằng tôi đang ở tình thế vô

cùng bất lợi.

- Thế tại sao cậu lại muốn vẽ lên mông nó? Cậu sẽ vẽ cái gì?

- Một con chuột túi. – Tôi nói. – Tớ vẽ chuột túi rất giỏi.

Blue nhìn tôi như thể nhìn một người điên vậy.

- Nếu cậu vẽ một con chuột túi, thầy Bellow chắc chắn sẽ tin đó là mông

của cậu. Thầy ấy đã xem bức tranh của cậu rồi mà.

Tim tôi nặng trĩu. Tôi đúng là ngớ ngẩn. Tôi đang gặp rắc rối với thầy

Bellow. Chắc chắn rồi bố sẽ biết. Và tôi đã bỏ lỡ cơ hội được triển lãm
tranh ở Bảo tàng Quốc gia. Và rồi thầy Bellow sẽ nhìn thấy cái mông được
vẽ của Grunt và nghĩ tôi lại chổng mông vào thầy ấy một lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.