Sáng sáng, trên đường tới trường, bao giờ tôi cũng đứng lại ngắm nghía
những pho tượng của ông Mantolini. Và vào ngày mồng một hàng tháng khi
tan trường trên đường về bao giờ tôi cũng tạt qua cửa hàng để chiêm ngưỡng
tác phẩm mới của ông. Tôi không tài nào tránh không đi qua ngôi nhà mà mới
ngày hôm qua một tác phẩm nghệ thuật đã tan biến ngoài bãi rác.
Một hôm tôi hỏi ông:
- Tại sao bác lại vứt chúng đi? Ông Mantolini nhún vai nói
- Người ta sống rồi người ta lại chết mà.
Ông Mantolini hít một hơi dài. Giờ đến lượt ông sẽ hỏi tôi điều gì đây. Chắc
vẫn cái câu hỏi mà ông đã hỏi tôi mấy tuần nay rồi. “Cô em họ tôi ở Italia sắp
sang. Tháng sau đấy. Cậu đưa cô ấy tới trường nhé. Cậu là bạn. Em họ tôi tóc
màu hung đỏ. Cậu đồng ý chứ?
Tôi lại trả lời như mọi khi: “Rất tiếc, không được đâu”. Tôi không thể nói
với ông là tôi không ưa mái tóc màu đỏ. Vả lại tôi cũng không muốn xúc phạm
đến tình cảm của ông.
Ông đứng ngây ra không nói nửa lời. Quả thật ông ấy bị bất ngờ vì chúng tôi
coi nhau như những người thân thiết. Ông biết tôi rất thích những pho tượng
của ông. Bao giờ ông cũng đi ra cửa và trò chuyện với tôi.
- Cậu thật là người lạ lùng.
Ông lắc đầu và đi vào trong cửa hàng.
Nước mắt ông Mantolini như trào ra. Tôi cảm thấy mình lại làm một điều
không đúng. Thật là không phải, song tôi không thể kết bạn với một người có
mái tóc đỏ.
2
Cả ngày hôm đó tôi cảm thấy day dứt, khó chịu trong lòng. Mãi đến khi tan
học tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Hôm ấy là ngày 1 tháng 9. Sẽ lại có